Nhìn thi thể thất thúc, ánh mắt Hạ Hầu Vô Giang mang theo hận ý và bi thương vô hạn.
Lúc trước khi Sở Hưu g iết chết Thiền Nhi, Hạ Hầu Vô Giang chỉ có hận ý cùng phẫn nộ, thậm chí ý hận không nhiều, phẫn nộ mới chiếm đa số.
Phẫn nộ Sở Hưu giết nữ nhân của hắn chứ không phải hận Sở Hưu giết nữ nhân của hắn.
Bởi vì Hạ Hầu Vô Giang có rất nhiều nữ nhân, không phải chỉ mình Thiền Nhi, một Thiền Nhi chết đi chỉ khiến hắn phẫn nộ chứ không khiến hắn bi thương.
Nhưng giờ thất thúc chết đi lại khiến Hạ Hầu Vô Giang vô cùng thống hận, đồng thời lại bi thương không thôi, vì thất thúc coi như người ở bên cạnh hắn từ khi còn bé.
Lúc nhỏ mặc dù Hạ Hầu Vô Giang đã thể hiện thiên phú bản thân nhưng Hạ Hầu Trấn quản giáo Hạ Hầu Vô Giang cực kỳ nghiêm ngặt, lệnh cho đám người thất thúc giám sát hắn tu luyện, làm sai còn bị trừng phạt.
Lúc đó thất thúc là tâm phúc của Hạ Hầu Trấn, không phải chuyện gì thất thúc làm theo lời Hạ Hầu Trấn, ngược lại khi Hạ Hầu Vô Giang quá mức mệt mỏi thất thúc sẽ cho hắn thả lỏng một chút, đồng thời nếu Hạ Hầu Vô Giang bị phạt, thất thúc cũng sẽ nói đỡ giúp hắn.
Cho nên đối với Hạ Hầu Vô Giang, thất thúc không khác gì người thân chân chính, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với đám thúc phụ trong Hạ Hầu thị vừa gặp mặt đã tính toán với hắn.
Thế nhưng giờ thất thúc đã chết, chết trong tay Sở Hưu, hỏi Hạ Hầu Vô Giang làm sao không hận cho. được?
Chỉ có điều giờ cho dù có hận Hạ Hầu Vô Giang cũng không ngu ngốc tới mức tới tìm Sở Hưu báo thù vào thời điểm này.
Chuyện cái chết của thất thúc không dừng lại ở đây, Hạ Hầu thị cũng sẽ không bỏ qua!
Lúc này Sở Hưu chẳng hề quan tâm tới chuyện sống chết của thất thúc, sau khi lấy được đồ trong Thông Thiên Tháp, Sở Hưu lập tức trở về Quan Tây kiểm kê chiến lợi phẩm.
Trong kịch bản gốc, thứ quý giá nhất trong Thông Thiên Tháp là một bộ công pháp luyện thể có đặt trên giang hồ cũng rất không tệ. Giờ Sở Hưu đã lấy được hộp. báu, nếu y không đoán sai, hẳn chính là thứ này.
Hộp báu kia nhìn rất đơn giản, chỉ chế tạo bằng thép đen bình thường, nếu không phải nó được treo trên tầng cao nhất của kho vũ khí, Sở Hưu cũng không tin thứ này là điển tịch quý giá nhất trong toàn bộ kho vũ khí.
Mở hộp báu ra, bên trong không chỉ có một bộ công pháp mà là rất nhiều, trong đó môn công pháp trên cùng có năm chữ được mạ vàng: «Đại Kim Cương Thần Lực»!
Trên giang hồ, nếu luận truyền thừa đạo thống, nhiều nhất chính là ba phái phật đạo ma, có điều giờ Ma đạo. tương đối suy thoái mà thôi.
Còn Phật đạo nam bắc xung tôn, Bắc Phật Tông – Đại Quang Minh Tự luyện thể, Nam Phật Tông – Tu Bồ Đề Thiền Viện tu pháp. Hai nhà này đã bao hàm chín thành võ công Phật môn trong giang hồ.
Đặc biệt là Đại Quang Minh Tự, đại đa số công pháp luyện thể Phật môn đều xuất phát từ Đại Quang Minh Tự, điểm này bất luận thượng cổ hay hiện đại đều vậy.
Đương nhiên chuyện này không phải tuyệt đối, Đại Kim Cương Thần Lực chính là một môn công pháp như vậy, nó do một vị cao tăng Phật môn không thuộc về Đại Quang Minh Tự sáng tạo ra, nhưng sau khi tu luyện tới đỉnh phong, uy năng của nó cũng không hề kém gì những công pháp luyện thể của Đại Quang Minh Tự.
Đại Kim Cương Thần Lực chú trọng đơn giản trực. tiếp, tu luyện uy năng của cơ thể, diễn hóa lực lượng Hộ Pháp Kim Cương.
Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy, Đại Kim Cương Thần Lực chỉ coi là môn công pháp luyện thể hạ đẳng hay trung đẳng, chắc chắn không có danh tiếng gì trên giang hồ, càng không được Thông Thiên Võ Tông cất giữ, thậm chí coi là công pháp điển tịch trân quý nhất.
Đại Kim Cương Thần Lực nhập môn khá bình thường, điểm thật sự phát huy uy năng của Đại Kim Cương Thần Lực chính là biến hóa sau đó.
Trong truyền thuyết Đại Kim Cương Thần Lực do do ba mươi hai Kim Cương Pháp Tướng của Phật môn tạo thành, người tu luyện có thể đạt được uy lực Kim Cương Hàng Ma, khi tu luyện tới đại thành có thể tự cảm ngộ ngưng tụ ra pháp tướng riêng của bản thân mình. Thậm chí khi đạt tới đỉnh phong có thể không câu nệ lực lượng của pháp tướng nưa, hình thái pháp tướng hóa đi chỉ còn thần ý, đạt tới mức thần ý động kình lực nảy sinh, ngồi xếp bằng cũng có thể đả thương người.
Đơn giản mà nói, Đại Kim Cương Thần Lực có cường đại hay không hoàn toàn quyết định bởi người tu luyện, thậm chí mỗi người tu luyện có thể tạo thành pháp tướng bất đồng, uy năng cũng khác biệt.
Cho nên điển tịch Đại Kim Cương Thần Lực dày như vậy nhưng công pháp chủ yếu lại chiếm một phần nhỏ, còn lại đều là cảm ngộ của những người tu hành khác cùng pháp tướng bọn họ lưu lại.
Trong đó có hơn mười loại pháp tướng như Kim Cương Hàng Ma Tướng, Cực Lạc Đồng Tử Tướng, Đại Ngu Đại Chuyết Tướng, Vạn Pháp Không Tịch Tướng, Hải Nạp Bách Xuyên Tướng, Duy Ngã Độc Tôn Tướng.
Những pháp tướng này đều do các tiền bối tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực lưu lại, là pháp tướng thuộc về bọn họ, Sở Hưu có thể tu luyện theo, người trước tu luyện người sau hái quả, chúng đều có thể giúp Sở Hưu mau chóng nhập môn.
Có điều những pháp tướng này dẫu sao cũng không phải cảm ngộ của bản thân Sở Hưu, cho dù Sở Hưu vận dụng được chúng cũng không cách nào tu luyện tới đỉnh phong. Muốn thật sự lĩnh ngộ được chân lý của Đại Kim Cương Luân Ấn vẫn phải lĩnh ngộ pháp tướng của bản thân mới được.
Còn tương lai nếu Sở Hưu có thể đạt tới mức hợp. nhất tất cả pháp tướng, đạt tới cảnh giới vô tướng hữu thần, thần niệm phát động là vạn pháp lan tỏa, đây mới là trạng thái cuối cùng của Đại Kim Cương Thần Lực, còn được gọi là Vạn Kiếp Kim Thân!
Đây là những lời giới thiệu trong điển tịch, cụ thể có ai tu luyện tới mức đó không, không ai biết.
Hơn nữa bộ công pháp này cũng rất ít khi lộ diện trong kịch bản gốc nên cũng không có phẩm cấp, hơn nữa với tính chất của nó cũng không cách nào phán định cấp bậc.
Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù trên giang hồ đã sớm kết luận, không có công pháp mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất. Nhưng một môn công pháp dẫu sao cũng phải có giới hạn trên dưới mới phải.
Nhưng võ công như Đại Kim Cương Thần Lực hoàn toàn không có giới hạn trên dưới, ai cũng có thể tu luyện, về phần tu luyện xong đạt được uy năng ra sao lại khác biệt như ngày với đêm, cho nên càng không dễ phân biệt đẳng cấp.
Lại mở hộp báu khác, trong đó cũng có tương đối nhiều công pháp, ba nhà đạo phật ma đều có, còn có một số công pháp vô cùng kỳ dị, có điều Sở Hưu lật xem một lượt, hầu hết y đều không dùng được.
Giờ công pháp trên người Sở Hưu đều không kém hơn những đệ tử đại phái, thậm chí còn mạnh hơn bọn họ, cho nên những công pháp tứ chuyển ngũ chuyển người giang hồ coi như trân bảo, Sở Hưu lại khá coi thường.
Còn những thứ khác, Sở Hưu chỉ lấy mấy loại đan dược tương đối quý giá, còn lại không động tới những thứ khác. Y định nộp lên Quan Trung Hình Đường những thứ này.
Sở Hưu làm vậy đương nhiên không phải vì hắn chí công vô tư mà là những thứ này có thể chứng minh “giá trị” của Sở Hưu.