Biên dịch : Yên Hy
Tư Việt vẫn duy trì tư thế cứng đờ, đình trệ trên ghế thật lâu sau, không biết trong lòng nghĩ gì.
Thẳng đến Thi Hách Nhân cúi đầu lặng lẽ ngáp một cái, hắn mới có chútđộng tĩnh, đẩy ghế dựa đứng dậy.
“Cậu muốn làm gì đi?” Thi Hách Nhân thay mọi người trong phòng nhìn chăm chú vào Tư Việt hỏi.
Thanh âm Tư Việt nghe đầy vẻ lên uể oải ỉu xìu: “……!Em ấy còn chưa ăn sáng, tôi đem chút cháo sang.”
Hắn vừa muốn đẩy cửa rời đi, lại giống bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn về phía ba vợ vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha trong phòng điều khiển.
Chú ý tới ánh mắt con rể dừng trên người mình, nguyên bản Yến Bằng Giang đối với hành động của Yến Cửu đã cảm thấy lòng đầy căm phẫn thuận thế đứng dậy: “Đi, Tiểu Việt, bố và con cùng nhau đi qua.”
Khi ông theo dõi video xuôi tai đến Mạnh Hiểu Văn nói “Cửu Cửu, con biết chỗ nào giấu bố thỏi vàng à”, ông lần đầu tiên muốn động thủ cho tên nhóc thúi trong phòng hai cái tát(*)
(*) từ gốc ‘đại bỉ đậu’-大比兜, từ internet khá hiếm gặp có nghĩa tát vào mặt người khác.
Kể chuyện cũ thì kể chuyện cũ thôi, còn đem tiền riêng ông giấu giũ ra làm gì!
“Bố, bố giúp con mời mẹ từ phòng bệnh Cửu Cửu ra là được.” Tư Việt đã không dám đặt kỳ vọng quá lớn lên người hai người già nữa.
Nhưng mà đồng chí Yến Bằng Giang vỗ ngực, ngữ khí chân thành trang trọng: “Tiểu Việt, con không tin mẹ của mấy đứa, vẫn không tin bố sao?”
Tư Việt quyết đoán lựa chọn im lặng.
“Bố là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật,” Yến Bằng Giang nắm chắc thắng lợi vỗ vỗ bả vai Tư Việt, “Yên tâm, bố tuyệt đối sẽ không bị thuyết phục.”
Ông còn muốn tìm tên nhóc thối kia tính sổ đấy!
Đối mặt chủ tịch Yến biểu hiện ra tự tin không gì sánh kịp, vốn là người đã có bộ lọc rất dày đối với quyền lực của tư bản công nghiệp, Thi Hách Nhân không khỏi chỉ một thoáng cảm thấy rất kính nể ông.
*
Hai người cha vợ con rể đi đến cửa phòng bệnh, còn chưa gõ cửa, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng trẻ con cười.
Lúc Yến Cửu bị chó đâm ngất xỉu, tất cả mọi người đều tới bệnh viện, cho nên Mạt Mạt cũng bị Thi Hách Nhân nhân lúc loạn cuốn chăn bông mang lại.
Phỏng chừng lúc này cùng ba ba cùng bà ngoại chơi đến hăng say rồi.
Yến Bằng Giang xoa huyệt Thái Dương: “Bố ngày hôm qua không ngủ tốt, khả năng có chút ù tai.”
Bằng không vì cái gì sẽ nghe được hai lần Mạt Mạt cười nhỉ.
Tư Việt cũng cảm thấy buồn bực, vừa muốn giơ tay gõ cửa, cửa trước mặt đã bị người từ bên trong mở ra.
“Ai? Tiểu Việt?” Nữ sĩ Yến Đình Đình thấy trong tay Tư Việt xách theo cà mèn, lập tức nở nụ cười, “Mẹ đang muốn đi mua chút cháo cho Cửu Cửu đây, con đã đưa tới rồi, ai nha con thật là có lòng qua, vậy mà còn mang từ nhà lại đây.”
Thừa dịp mẹ vợ còn đang nói chuyện, Tư Việt nhanh chóng trong nhìn lướt qua phòng bệnh, thấy Yến Cửu ngồi mép giường và người đàn ông đưa lưng mảnh khảnh phía cửa, tức khắc yên lòng.
Thì ra là Hạ Vân Sanh cùng Cửu Cửu tham gia chương trình, bạn nhỏ ở trên sô pha nô đùa với Mạt Mạt, là con của y Khâu Khâu.
Yến Cửu nghe được tiếng nữ sĩ Yến Đình Đình gọi “Tiểu Việt” ở cửa, lập tức trở nên khẩn trương không thôi, cậu bắt lấy bả vai Hạ Vân Sanh đang chuẩn bị quay đầu lại xem: “AnhSanh.”
Hạ Vân Sanh thành công bị Yến Cửu hấp dẫn lực chú ý: “Làm sao vậy Tiểu Yến? Khát sao? Anh giúp cậu rót nước.”
Yến Cửu gật đầu: “Đúng vậy, khát ạ.”
Cơ thể cậu dù yếu, nhưng vẫn còn sức đề kháng, bị chó đụng phải như vậy, bỗng giống lấy độc trị độc, ngay cả đau khớp do cơn sốt mang đến đều đi theo cùng nhau biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Ngoài việc đầu còn hơi choáng, có triệu chứng khác thật ra đều không còn.
Xem ra sẽ không chậm trễ quay phim mấy ngày nữa.
“Được,” Hạ Vân Sanh lấy ấm nước nhỏ đặt trên đầu tủ sang, mở miệng ấm nước ra, động tác nhẹ nhàng đút đến bên môi Yến Cửu, sau đó nói, “Hình như có khách đến ngoài cửa, để anh sang giúp dì Yến tiếp đón.”
Yến Cửu lay đầu, suýt nữa đem nước trong miệng thủy phun ra, cậu vội vàng nuốt xuống, liên thanh nói: “Không cần không cần, tới hẳn là nữ đầu bếp trong nhà, sẽ đi ngay thôi.”
Nói xong, cậu không yên tâm mà liếc mắt một cái hướng cửa, không nghĩ tới lại vừa vặn đụng phải ánh mắt Tư Việt, trong lòng cả kinh.
Cậu và Tư Việt tuy rằng là liên hôn thương nghiệp, nhưng hai bên bọn họ đều cho rằng đây là một đoạn hôn nhân không thể cho ra ánh sáng, cho nên so với mình không muốn bị người ngoài biết được trình độ quan hệ mãnh liệt của bọn họ, Tư Việt khẳng định còn hơn muốn hơn cậu.
Nếu nhiệm vụ giả vờ đưa cháo đã hoàn thành, như vậy hắn hẳn sẽ không tiến vào nhỉ……
Nhìn đến trong mắt Yến Cửu toát ra khiếp sợ, Tư Việt đột nhiên nhớ tới Yến Cửu không mất trí chuyện đã thương lượng với hắn trước đó.
Nói ngắn gọn, Yến Cửu cảm thấy ở trong biển thương nghiệp chìm nổi, không nên bị đối thủ biết được quá nhiều bí mật, một khi có người biết được tin tức thực tế Tư gia cùng Yến gia là người một nhà, toàn bộ giới kinh doanh Kinh Hải nhất định không còm gió êm sóng lặng giống hiện tại, những doanh nhân đó tuyệt đối sẽ cuốn đến lợi hại hơn, khi đó thành trăm hại không lợi.
Hắn thật ra không phải sợ Yến Cửu khôi phục ký ức xong tìm hắn tính sổ, chỉ là……!Được rồi, hắn chính là sợ Yến Cửu khôi phục ký ức rồi đi tìm hắn tính sổ.
Chỉ là mỗi khi lúc này, Tư Việt đều cảm thấy chính mình là tình nhân ngầm không được lên mặt bàn, mỗi ngày chỉ có thể lén lút tránh ở chỗ tối hưởng thụ sự thiên vị của Yến Cửu.
Nhưng hiện giờ……!Hắn ngay cả tư cách lén lút cũng không có.
*
Yến Bằng Giang một mình một người xách theo cà men đi vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh Yến Cửu nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Vân Sanh lễ phép đứng dậy nghênh đón, nhưng mà khi y thấy rõ dáng vẻ trưởng bối trước mắt, không khỏi kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua Yến Cửu.
Tuy rằng bản thân y nằm trong giới giải trí, nhưng lại là người không thích chú ý tin tức bát quái.
Cho dù là năm đón ảnh hậu Yến Đình Đình nổi danh Giang Nam Bắc gả cho phú hào, hay là ánh để La Dịch Tuyển ngoại tình bạo một thời, Hạ Vân Sanh toàn bộ đều không có hứng thú.
Nhưng thẳng đến thấy hai vợ chồng này đứng chung một chỗ, Hạ Vân Sanh mới gập ghềnh nhớ tới chính mình dường như đã từng nghe sơ lược về việc này —— năm đó tân tấn ảnh hậu gả cho thiếu chủ tập đoàn Yến thị.
Vừa rồi y còn trò chuyện vui vẻ anh tiền bối ảnh hậu, trong lúc nhất thời thế nhưng hoàn toàn không ý thức được bà là phu nhân chủ tịch tập đoàn Yến thị.
Hạ Vân Sanh lập tức hiểu ra Yến Cửu vì sao chắc chắn tin tưởng có thể trợ giúp mình.
Yến Cửu nâng miệng cười, giới thiệu Hạ Vân Sanh với Yến Bằng Giang: “Anh Sanh, vị này chính là bố của em, đây là bạn của con, diễn viên Hạ Vân Sanh.”
“Xin chào Chủ tịch Yến.” Hạ Vân Sanh khiêm tốn gật đầu thăm hỏi Yến Bằng Giang.
Yến Bằng Giang rất coi trọng bạn bè của đầu trái tim nhà mình, ông buông cà men, cười nói: “Chào cháu Tiểu Hạ, gọi chú là được.”
“Vâng, cảm ơn chú, chú ngồi đi.” Hạ Vân Sanh luôn có thói quen thanh nhã, trước nay không đi làm những chuyện a dua nịnh hót, cho nên mặc dù đối mặt với chủ tịch tập đoàn Yến thị vô số người muốn gặp một lần, y vẫn giữ dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Yến Đình Đình mở cà mèn, trước tiên múc cho hai bảo bối nhỏ trên sô pha hai chén.
“Các bảo bối, bà ngoại đút hai cháu chút cháo ngọt được không nha?” Yến Đình Đình cười đi qua.
Mạt Mạt cùng Khâu Khâu chơi đến cao hứng, nhưng nghe thấy tiếng, đều nhanh chóng buông xuống món đồ chơi trong tay, trăm miệng một lời: “Dạ, cảm ơn bà ngoại ~”
“Ai da, hai bảo bối cũng thật ngoan.” Yến Đình Đình cười đến càng vui vẻ.
Yến Cửu thấy trong chén có không ít nguyên liệu bổ dưỡng, liền nói với Hạ Vân Sanh: “Anh Sanh, anh cũng uống chút đi, còn không ít đâu.”
Mấy ngày nay chăm sóc Khâu Khâu, sắc mặt Hạ Vân Sanh quá kém, ăn chút đồ có dinh dưỡng hẳn là sẽ tốt hơn.
Hạ Vân Sanh xác thật hơi đói bụng, thấy Yến Cửu tình ý chân thành khuyên chính mình ăn, liền không hề khách khí với Yến Cửu, cũng cầm cái chén nhỏ múc một chút.
“……!Tiểu Yến, tay nghề đầu bếp nữ nhà cậu thật tốt,” Hạ Vân Sanh ăn một miếng, ngạc nhiên nhìn thử nguyên liệu trong chén, tò mò vì sao cháo này lại ăn ngon như vậy, , “Chờ có cơ hội, tôi có thể hỏi thử ‘Tiểu Duyệt’ làm như thế nào không?”
Vừa rồi nghe thấy dì Yến ở cửa gọi đầu bếp nữ là ‘Tiểu Duyệt’.
(*)小樾 [xiǎoyùe] Tiểu Việt / 小悦[xiǎoyùe] Tiểu Duyệt.
“Hẳn là……!Có thể.” Yến Cửu chột dạ sờ sờ mũi.
Phong cách hành sự của nữ sĩ Yến Đình Đình tuy rằng cực kỳ quái đản giống con trai nhỏ bà, nhưng phần lớn thời gian, làm chuyện đều cực kỳ theo nguyên tắc quy định.
Ở nhà bọn họ, hết thảy sự vật đều theo mong muốn của Yến Cửu, Yến Cửu muốn kết hôn, kia cả nhà đều giúp cậu thu xếp; Yến Cửu muốn kết hôn bí mật, kia cả nhà liền đều giúp cậu gạt.
Này đã thành một thói quen, nhiều năm qua chưa bao giờ thay đổi.
Bởi vậy bà cũng hiểu con trai nhỏ nhà mình vì sao lại xấu hổ, vì thế thong dong ưu nhã giúp Yến Cửu yểm hộ: “Đương nhiên có thể nha, đầu bếp nữ Tiểu Việt nhà dì giỏi lắm, chờ sau này Vân Sanh mang Khâu Khâu đến Yến gia chơi, dì chắn chắn sẽ để ‘cô ấy’ nói chuyện với cháu về đề tài nấu nướng,”
Hạ Vân Sanh cảm kích nói cảm ơn.
Có người ngoài ở đây, Yến Bằng Giang cũng không tiện mở miệng hỏi đề tài của mẹ con họ trước đó, dựa vào trên sô pha đùa nghịch di động xem tin tức.
Hạ Vân Sanh là người tinh tế, thấy bố mẹ Yến Cửu đều tới phòng bệnh, người một nhà khẳng định có lời muốn nói riêng, y không nên tiếp tục ở chỗ này quấy rầy thêm.
“Chú dì, Khâu Khâu tới giờ uống thuốc rồi, cháu dẫn bé về trước, hai người chậm rãi nói chuyện với Tiểu Cửu.” Hạ Vân Sanh bế Khâu Khâu đang luyến tiếc tách ra Mạt Mạt, nhẹ giọng nói.
“Anh trai Khâu Khâu tạm biệt nha ~” Mạt Mạt biết anh trai Khâu Khâu không thể luôn ở trong phòng bệnh Cửu Cửu, bởi vì tay anh trai Khâu Khâu đâu đau, là cần nghỉ ngơi nhiều hơn á!
Yến Đình Đình nhìn ra được Yến Bằng Giang có việc muốn nói với Cửu Cửu, vì thế cái cớ này của Hạ Vân Sanh, cười tủm tỉm tiếp lời: “Được rồi, chờ Khâu Khâu nhớ Mạt Mạt, cháu cứ dẫn bé lại đây chơi ha.”
Hạ Vân Sanh lễ phép đồng ý, liên tục nói bố mẹ Yến gia dừng bước.
Yến Cửu cực kỳ hiểu biết bố mẹ nhà mình, cậu biết sau khi Hạ Vân Sanh mang theo Khâu Khâu ra ngoài, hai vợ chồng già nhất định sẽ cùng nhau tới vây công cậu, vì thế thuận thế làm bộ choáng váng đầu, làm nữ sĩ Yến Đình Đình vừa tiễn khách về đã nhìn đến dáng vẻ cậu đầy mệt mỏi.
Yến Bằng Giang một lòng muốn giải quyết vấn đề, vào nhà đã kêu Yến Cửu một tiếng: “Cửu Cửu……”
Nhìn đến con trai nhỏ nhà mình cúi đầu, dáng vẻ mơ màng sắp ngủ, Yến Đình Đình đau lòng không chịu được, bước nhanh đi tới dịch góc chăn cho Yến Cửu, ngay sau đó đánh gãy Yến Bằng Giang nói: “Có chuyện gì chờ Cửu Cửu nghỉ ngơi tốt lại nói, đi đi đi, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Biết ngay nữ sĩ Yến Đình Đình đau lòng cậu nhất.
Yến Cửu ở trong lòng mừng thầm.
“Mạt Mạt ngoan, lại đây chơi cùng bé ngoại nhé.” Yến Đình Đình sờ sờ khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn của cháu ngoại, nghe được Mạt Mạt ngọt ngào đáp lại, mới yên tâm kéo cánh tay Yến Bằng Giang rời đi phòng bệnh.
Tư Việt và Thi Hách Nhân, Yến Hằng đang chờ ở ngoài cửa, thấy hai người lớn Yến gia ra tới, vội vã đứng lên.
“Cửu Cửu đang nghỉ ngơi, cho nên tranh thủ lúc này làm phiền bác sĩ Tiểu Thi, nói chuyên đang nói dở ở nhà cho chúng tôi đi.” Yến Bằng Giang nói.
“Được, mời mọi người dời bước vào văn phòng chủ nhiệm Tống.” Thi Hách Nhân vươn tay, dẫn đường đi về phía bên phải vào một văn phòng.
Nơi này người nhiều miệng tạp, Tiểu Yến sĩ diện như vậy, khẳng định không muốn để cho người khác không cẩn thận nghe được việc tư của mình.
Chú ba của Thi Hách Nhân – chủ nhiệm Tống, bởi vậy văn phòng trống, cũng thuận tiện thảo luận.
“Trước khi bắt đầu thảo luận, tôi muốn chứng thực một việc trước.” Bởi vì lo lắng vợ mình bị tên nhóc kia xúi giục, ngữ khí chủ tịch Yến có vẻ có chút vội vàng.
Thi Hách Nhân gật đầu: “Mời ngài nói.”
“Mấy lời tên nhóc thúi kia nói, em đều tin?” Yến Bằng Giang phẫn nộ hừ một tiếng, “Anh không nên để em vào một mình.”
“Ai nha, không phải em đang tương kế tựu kế sao,” Yến Đình Đình trừng mắt nhìn ông chồng nhà mình một cái, chột dạ nở nụ cười, “Sao lại không, Cửu Cửu hiện tại cho rằng thằng bé thật sự thuyết phục được em, hiện tại đang tin tưởng em.”
Đột nhiên, nữ sĩ Yến Đình Đình cũng nhớ tới một sự kiện.
“Ai, lão Yến, nói……Ba thỏi vàng của anh ở đâu tới?”
Yến Bằng Giang thầm nghĩ không tốt, vội vàng đưa mắt ra hiệu với Thi Hách Nhân
Thi Hách Nhân hiểu ý quay đầu, cười đối nói với nữ sĩ Yến Đình Đình: “Yến phu nhân, kế tiếp chúng ta nên bắt đầu vào chủ đề chính thôi ~”
Yến Đình Đình hướng tới Yến Bằng Giang ném xuống một câu “Chờ em về nhà lại thu thập anh” xong, khi quay đầu mặt về Thi Hách Nhân, đã là nụ cười rạng rỡ: “Bác sĩ Tiểu Thi, cháu tiếp tục nói.”
Thi Hách Nhân móc di động ra, mở màn hình, tìm được đến vị trí nói lần trước: “Phía trước ở nhà nói là xuyên tạc và hư cấu, mà hiện tại tôi phải giải thích với mọi người, là tôi có thể kết liaạn đã có tiềm ẩn ký ức phát sinh trên người Tiểu Yến.”
Yến Bằng Giang nghiêm túc ghi chép.
Giờ phút này không có ai nôn nóng hơn ông, nếu ký ức tên nhóc thúi còn không khôi phục bình thường, ấy điểm giấu tiền trong nhà của mình đều có khả năng bị cậu đào ra.
Thi Hách Nhân cảm thấy phi thường vừa lòng với thái độ đoan chính của học sinh: “Tin rằng mọi người cũng thấy được, Tiểu Yến hiện tại vẫn duy trì thái độ tin tưởng vững chắc không nghi ngờ chính mình là nhân vật thế giới trong sách, thậm chí mỗi khi chúng ta nói cho cậu ấy vì mắc bệnh mới xuất hiện nhận thức như vậy, cậu ấy sẽ đau đầu hoặc tim đập nhanh, ảnh hưởng rất lớn với việc khôi phục trạng thái cơ thể; hoặc trực tiếp lắc đầu không tin.
Hơn nữa, hiện tại có người nhà làm hậu thuẫn kiên cố, Tiểu Yến rất có khả năng thêm đoạn thời gian nữa sẽ đưa ra ly hôn với Tư Việt.”
Nghe vậy, não yêu đương lo âu nhíu nhíu mày.
Thi Hách Nhân không có khả năng không đau lòng an hem tốt của mình: “Cho nên chúng ta phải làm, chính là dùng phương thức của cậu ấy đánh bại cậu ấy, cậu ấy đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết, chúng ta cũng gia nhập đến bên trong, chậm rãi kéo cậu ấy về quỹ đạo.
Dù sao Tư Việt cũng không thật sự làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Yến, cho nên chúng ta yêu cầu bảo đảm cảm xúc Tiểu Yến được thỏa mãn, tận lực xử lý sự việc công bằng, không thể để hai bên có người bị bị tổn thương quá lớn.”
Lời này Thi Hách Nhân, làm Yến Đình Đình đối diện trước vị bác sĩ trẻ tuổi thanh tuấn nho nhã này tăng hảo cảm lên nhiều.
Xem tuổi tác y, có vẻ cũng chỉ lớn hơn Cửu Cửu hai ba tuổi mà thôi, không nghĩ tới suy xét sự tình thế nhưng sẽ cẩn thận chu toàn như vậy.
“Trong lúc mọi người đồng tâm hiệp lực, phối hợp với nhau, tôi sẽ tận lực nỗ lực tìm được tác giả gốc tiểu thuyết cậu ấy đọc, lấy ra chứng cứ thực tế chứng minh với Tiểu Yến, thế giới cậu ấy cho rằng là hiện thực, mới là hư vô mờ mịt, căn bản không tồn tại.” Thi Hách Nhân nói.
“Nhưng nếu cuốn tiểu thuyết gốc là do Tiểu Cửu bịa ra từ hư vô thì làm sao bây giờ?” Yến Hằng hỏi.
“Cũng phải ôm hy vọng đi thử một lần,” Thi Hách Nhân cười khẽ, “Hơn nữa tôi nắm chắc rất lớn có thể xác định, lời Tiểu Yến nói chính là nội dung trong tiểu thuyết, tuyệt đối không bịa đặt.”
Yến Đình Đình nghi hoặc nhìn y, dường như không quá hiểu vì sao y sẽ như vậy chắc chắn.
Thi Hách Nhân nhận lấy nước Yến Hằng đưa cho mình, uống một ngụm, giải thích: “Bởi vì cậu có thể chính xác rất nhiều chuyện cậu ấy sẽ không chủ động đi tìm hiểu, có liên quan đến việc riêng tư của Bạch Lạc.”
Yến Bằng Giang gật đầu: “Đúng vậy, con trai tôi không phải người hóng chuyện, cho nên nhất định nó xem trúng thứ gì gì lung tung rối loạn, mới nhập vào trên người.”
Quan điểm Thi Hách Nhân được tán thành, nhảy nhót nhỏ trên mặt mày đều không giấu đi được.
Cảm giác được Yến phu nhân đang quan sát chính mình, Thi Hách Nhân nhịn không được khẩn trương căng thẳng bả vai, tay đặt ở trước người cũng trở nên không biết theo ai, chỉ có thể đem bàn tay chặt chẽ ấn ở xương bánh chè, mới có thể giảm bớt một tia lung túng.
Yến Đình Đình đem ánh mắt thưởng thức từ trên người Thi Hách Nhân dời đi, ngược lại đau lòng mà nhìn Tư Việt: “Chẳng qua……!Nói như vậy, đành phải để con tủi thân rồi, Tiểu Việt.”
Tư Việt lắc lắc đầu, ý cười đáy mắt chưa tan: “Không sao đâu, mẹ, thì con sẽ theo đuổi em ấy lại một lần.”
Huống chi, chỉ cần các vị đang ngồi không bị tẩy não, kết quả công sức bỏ ra có thể cao gấp bội.
***
Cơ thể Yến Bằng Giang cũng không hoàn toàn khôi phục, kết thúc nói chuyện, ông không khỏi lộ ra một chút mệt mỏi.
Mọi người trở lại phòng bệnh nhìn thoáng qua Yến Cửu xong, Tư Việt nhìn Yến Hằng đang cúi đầu: “Ba mẹ, hai người về nhà nghỉ ngơi đi, vừa lúc anh cả cũng có việc, nơi này cứ yên tâm giao cho con.”
Yến Đình Đình kéo cánh tay Yến Bằng Giang đứng ở cửa phòng bệnh: “Vậy vất vả con nhé Tiểu Việt, con cũng tranh thủ nghỉ ngơi nhiều vào.”
Tư Việt gật đầu: “Được, cảm ơn mẹ.”
Thi Hách Nhân xung phong nhận việc ở lại chăm sóc Yến Cửu: “Chủ tịch Yến, Yến phu nhân đi thong thả, trên đường cẩn thận.”
Dù sao y về Tư gia cũng ăn không ngồi rồi, nơi này có Tư Việt đảm đương đầu bếp cho y, còn có thể không kiêng nể dụi bé cưng, có tên ngốc mới không chọn ấy.
Yến Đình Đình cười nói: “Ai nha, đừng kêu chủ tịch a phu nhân a gì đó, cứ kêu chú dì.”
Cửu Cửu có thể làm bạn với một người tốt như vậy, bà thật sự cảm thấy vui mừng.
Thi Hách Nhân có chút co quắp cương khóe miệng, thẹn thùng nói: “Dạ……!Chú, dì.”
Yến Đình Đình từ ái chào Thi Hách Nhân: “Bác sĩ Tiểu Thi, về nhà cùng chú dì đi, dì nấu đồ ăn ngon cho cháu, vừa lúc cháu lại nói thêm cho chúng ta về bệnh tình của Cửu Cửu.”
Thái độ trưởng bối chân thành khẩn thiết, Thi Hách Nhân luôn mãi chối từ, nữ sĩ Yến Đình Đình cũng như cũ kiên trì nhiệt tình của mình.
Rơi vào đường cùng, Thi Hách Nhân chỉ phải một ngụm đồng ý xuống.
Đoàn người nói nói cười cười, căn bản không màng ánh mắt cầu cứu từ Yến Cửu trên giường gửi tới họ.
Này! Đừng đi chứ! Cậu không muốn ở chung với tra công quỷ kế đa đoan đâu!
Cửa phòng bệnh bị đóng lại vô tình, Tư Việt chậm rãi xoay người lại, ánh mắt ôn nhu trầm tĩnh.
Đừng nghĩ mê hoặc tui!
Yến Cửu đột nhiên giơ tay bưng kín hai mắt của mình.
Mạt Mạt đứng một bên học theo, cũng bắt chước nâng tay thịt nhỏ, che lên hai mắt mình: “Hô ~”
Nhìn hành động đáng yêu của một lớn một nhỏ này, Tư Việt bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nếu mấy ngày nữa còn muốn tiếp tục tham gia tiết mục, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt, bằng không tôi……” Tư Việt không dám dùng danh hào của mình uy hiếp mình, vì thế chuẩn bị tạm mượn một chút tên tuổi Yến Hằng, “Anh cả vì không thể lại tiếc nuối cho em, sẽ trực tiếp giải tán tổ chương trình.”
Vừa dứt lời, Yến Cửu một giây đồng hồ cũng không chậm trễ, nhanh chóng nhắm mắt lại làm bộ nghỉ ngơi lên, kỳ thật trong lòng vui mừng đã phá tan nóc nhà.
Rốt cuộc hôm nay cậu thu hoạch thật lớn, chính là biết được chính mình vậy mà là con ruột của bố mẹ.
Loại vui sướng này không thua gì tưởng tượng của cậu, vui vẻ như thành công lãnh chứn ly hôn với Tư Việt.
Cậu muốn nỗ lực làm việc, khiến mình mạnh mẽ, tranh thủ sớm một chút mang Mạt Mạt trải qua những ngày vô ưu vô lo.
Về phần……!trước khi ly hôn, cậu vẫn tận lực ở chung hòa bình với Tư Việt vậy, nói như thế nào cũng có thể ở lại một đường, ngày nào đó vẫn còn gặp nhau.
Cửa phòng bệnh bị Tư Việt nhẹ nhàng đóng lại, tiếng bước mơ hồ chân càng ngày càng xa.
“Ong —— ong ——”
Di động bên gối vang lên, Yến Cửu cầm lên, thuận tay nhận: “Xin chào, ai thế?”
Người bên kia điện thoại dường không có chút ngoài ý muốn khi Yến Cửu nhận điện thoại nhanh như vậy, hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Chào thầy Yến, tôi là nhân viên công tác tổ chương trình 《 Bảo Bối Xuất Phát Thôi 》- Chương Du, xin hỏi ngài hiện tại có thời gian không?”
Ở phòng bệnh chờ đợi kiểm tra, trước mắt cũng coi như có thời gian.
Yến Cửu trả lời nói: “Có chút thời gian, nhưng không nhiều lắm.”
Chương Du có chút ngượng ngùng cười nói: “Là như thầy Yến, kế tiếp khả năng phải làm chậm chút thời gian của ngài, bởi vì thái độ làm việc của đạo diễn Nhậm Trát và người quay phim Phí Nhân cực kỳ ác liệt, tạo thành thương tổn tâm lý lớn cho bạn nhỏ Khâu Khâu, cho nên tầng cao nhà đài quyết định ……”
Lý do thật ra đường hoàng.
Nếu không phải bởi vì có người ra mặt xử lý chuyện này, đài truyền hình Phù Vân sợ rằng sẽ tiếp tục bao che dung túng hai người kia nhỉ..