Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 69
Giang hồ hiểm ác (4)
Ngẫm lại, rất may là ngày hôm đó hai người đã lái chiếc Maybach được gia cố.
Sau khi hai xe va chạm, Kinh Hồng cảm thấy trước mắt rung lên, trời đất quay cuồng, cơ thể chống lại quán tính, tất cả túi khí cũng bung ra. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh nhận ra mình có vẻ ổn, không bị thương nặng.
Anh lập tức quay sang Chu Sưởng, thấy hắn cũng đang cố gắng mở mắt, tìm cách cố định lại ánh nhìn đang phân tán của mình.
Vì đầu xe bên mình hướng về phía bên kia nên vị trí của Chu Sưởng chịu va đập lớn hơn, nặng hơn. Ánh mắt hắn hướng về phía Kinh Hồng, Kinh Hồng khẽ lắc đầu, ý nói mình không sao.
Mọi người từ xa tụ tập xung quanh họ, hai người không thể làm gì khác, chỉ có thể nhìn sâu vào mắt nhau.
Sau đó Chu Sưởng lại nhìn về phía trước, thở dài một hơi, cả người bỗng chốc trở nên lười biếng. Hắn bấm khóa dây an toàn, rút dây an toàn ra rồi lại kéo khóa cửa, lúc này mới phát hiện cửa vẫn có thể mở được. “Gia cố tăng cường đặt riêng” quả nhiên không phải là nói chơi cho có.
Chu Sưởng mở cửa xe bước ra ngoài. Kinh Hồng cũng quay đi, mở cửa bên phía mình, nắm lấy đầu ngón tay bên trái mà Chu Sưởng vừa đưa đến, rồi bước ra ngoài.
Tình trạng của chiếc SUV đối diện rõ ràng tệ hơn xe của họ rất nhiều, phần đầu xe bị bẹp dúm, còn có một người đang gục trên vô lăng.
Hai người đứng ở bên đường, Chu Sưởng đưa mắt nhìn Kinh Hồng từ trên xuống dưới, Kinh Hồng cũng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, chắc chắn cả hai vẫn còn nguyên vẹn.
Sau đó, Chu Sưởng lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Sau khi cúp điện thoại, mặc dù đã có rất nhiều người đang vây xem nhưng Chu Sưởng vẫn dùng sức ôm lấy cánh tay Kinh Hồng.
Hai người lại nhìn nhau trong vài giây.
Muốn ôm thật chặt, muốn hôn bằng hết sức mình, nhưng không thể làm được vào lúc này.
Cảnh sát đến rất nhanh.
Và trong quá trình đó, mạng xã hội đã bùng nổ:
[Thủ lĩnh hệ ngân hà: Đường XXX ở Bắc Kinh! Maybach gặp tai nạn! [Hình ảnh]]
[Ở đâu cũng thấy đồ ngu ngốc: Nghe nói là xe của Chu Sưởng…]
[1 siêu mạnh của Tấn Giang: Ôi đệt xe của Chu Sưởng! Có sao không có sao không có sao không! Sợ chết luôn!]
[Siêu thám tử Boonie Bears: Breaking News… không phải chứ… lại phải chứng kiến lịch sử lần nữa à… hơi sợ rồi nha…]
[Người im lặng nhất thế giới ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha: Tiền tuyến có tin tức mới! Người xuống xe quả nhiên là Chu Sưởng! Có vẻ như không sao hết!]
[Rau thơm thật sự quá là ngon: Người đi chung xe, hình như là Kinh Hồng!]
[Tài khoản này bị tình nghi phân biệt giới tính vui lòng chặn: Ôi đệt!]
[Cừu côn đồ siêu ngầu lòi của làng cừu: Ôi đệt! Hai người họ đi chung xe?]
[Hạng nhất ăn cơm hồi mẫu giáo: Kinh Hồng cũng không sao! Hai người đi ra lề đường nói chuyện trong khi đợi cảnh sát, còn không thèm đến bệnh viện!]
[Đội trưởng quét đồi trụy Tấn Giang: Tôi tìm thấy cái xe này này! Xe đặt riêng của Chu Bất Quần, chống đạn và chống cháy nổ, được gia cố từ trên xuống dưới!]
[Lâm Đại Ngọc chiếm núi Uy Hổ bằng mưu kế: Cứu được hai người họ rồi…]
[Omega và Juliet: Đây chỉ là tai nạn bất ngờ, hay là…?]
Cảnh sát đến rất nhanh, xe cứu thương cũng nhanh chóng có mặt, chủ nhân chiếc SUV bị kéo ra ngoài. Kinh Hồng nhìn từ xa có cảm giác đó là một người phụ nữ, mái tóc đen xõa tung ra.
Tuy có vẻ là không sao cả, nhưng Kinh Hồng và Chu Sưởng vẫn đến bệnh viện để kiểm tra.
Trong lúc Kinh Hồng theo bác sĩ đi kiểm tra, Kinh Hải Bình và Tưởng Mai vội vội vàng vàng xông vào. Tưởng Mai đã dùng cả mắt và tay để xác nhận con trai mình vẫn còn nguyên, vẫn khỏe mạnh, rồi nói: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy được!”
Kinh Hồng bình tĩnh đáp: “Chắc là tai nạn thôi. Con vẫn khỏe.”
“Tổng giám đốc Kinh, tổng giám đốc Tưởng.” Chu Sưởng chào hỏi lịch sự: “Tôi ra ngoài trước. Mọi người nói chuyện tự nhiên.”
Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, khẽ gật đầu.
Kinh Hải Bình thì thầm phàn nàn: “Con làm gì trên xe của cậu ta vậy!”
“…” Vẻ mặt Kinh Hồng không thay đổi: “Gặp nhau trên diễn đàn, đột nhiên nảy ra một số ý tưởng nên bàn bạc hợp tác một dự án, chưa nói xong thì trên đường về lại tiếp tục trò chuyện, thế thôi.”
“Bàn chuyện hợp tác thì ở công ty, hoặc ở bàn tiệc.” Kinh Hải Bình vẫn không vui, cho rằng Chu Sưởng đã hại con trai mình: “Ở trên xe thì nói cái gì?”
Kinh Hồng im lặng không trả lời.
“Ầy…” Nhưng sau đó, Kinh Hải Bình chuyển từ phàn nàn sang vui mừng: “May mà Chu Bất Quần làm lố, gia cố toàn bộ chiếc xe, làm cho ra thành chống đạn, chống cháy nổ.”
“…” Kinh Hồng nói: “Vâng.”
Kinh Hồng cảm thấy không lái xe tăng cường gia cố cũng sẽ bình yên, người kia lái xe không nhanh lắm, nhưng thực ra có vẻ như là do dự.
“Lần này thì đặt riêng cũng tốt.” Kinh Hải Bình lại thở dài: “Chiếc xe đặt riêng đầu tiên của ông ta là của Bentley. Công ty Bentley đặc biệt sơn lại thân xe cho Chu Bất Quần, đồng thời sửa lại thân xe Bentley theo yêu cầu của Chu Bất Quần, một bên thân viết chữ Chu, bên kia thì viết Zhou Tiger.”
Kinh Hồng: “…”
“Thật đáng sợ.” Tưởng Mai nói: “Sao lại có người làm sếp mà nhà quê thế chứ.”
Một lúc sau Tưởng Mai lại hỏi: “Kiểm tra xong chưa? Về nhà được không?”
Kinh Hồng gật đầu, đáp: “Xong rồi. Được.”
Ra khỏi phòng, Chu Sưởng còn đợi ngoài cửa, vợ chồng Chu Bất Quần đang đi chơi suối nước nóng ở một nước nào đó, chưa thể chạy về ngay được. Kỳ thực Chu Sưởng cho rằng hai người không cần phải về làm gì.
Kinh Hồng dời mắt về phía Chu Sưởng, Chu Sưởng cũng nhìn Kinh Hồng chăm chú.
Kinh Hồng vừa đi, ánh mắt họ vừa chuyển động theo. Khi đi ngang qua nhau, Kinh Hồng khẽ gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Chu, tôi và ba mẹ về trước.”
Chu Sưởng cũng gật đầu: “Được.”
Ánh nhìn đặc sánh quyện lại với nhau, phải đến khi Kinh Hồng quay người tiếp tục bước về phía trước cùng cha mẹ thì mới tạm đứt.
Đi được vài bước, Kinh Hồng chậm lại đằng sau, nhắn tin cho Chu Sưởng: [Tối nay em về nhà ba mẹ, năm giờ chiều mai gặp lại.]
Chu Sưởng đáp: [Được.]
Kinh Hồng nhìn bóng lưng cha mẹ, li3m môi, nói thêm một câu với Chu Sưởng: [Em thương anh.]
Chu Sưởng trả lời: [Tôi cũng thương em.]
“…” Kinh Hồng cất điện thoại, chợt nhớ tới cuộc trò chuyện cách đây không lâu của hai người.
Có lẽ đó là tháng tư, khi họ vừa mới “đến bên nhau”.
Khi ấy, hai người xem một chương trình nào đó trên tivi, trong đó người ta hứa với nhau “yêu đến trọn đời”, Kinh Hồng liền phì cười, nói: “Yêu đến trọn đời, nói thì dễ lắm.”
Chu Sưởng nhìn anh, hỏi: “Em thì sao?”
Kinh Hồng gác cổ tay lên đầu gối, nói: “Bây giờ em yêu anh. Nhưng em không biết mấy chục năm nữa thì sao. Em không biết mấy chục năm nữa có còn yêu anh hay không, cũng như em không biết mấy chục năm sau có còn Phiếm Hải hay không.”
Lúc đó Chu Sưởng chỉ cảm thán: “Em đấy…”
“Anh có thể hứa được không?” Kinh Hồng hỏi: “Anh không phải là người như vậy.”
“Anh làm được.” Chu Sưởng liếc nhìn Kinh Hồng, nói rất chắc chắn: “Anh làm được. Có những điều đáng để nghiên cứu cả đời, càng nghiên cứu càng thấm được hương vị, càng nghiên cứu càng thấy vui sướng.”
Nghe xong câu trả lời này, Kinh Hồng trầm mặc.
Nhưng lúc này, khi anh vô thức vươn tay ra bảo vệ Chu Sưởng, Kinh Hồng chợt xác định được: Trong đời anh chỉ có một lần rung động như thế này, sẽ không thể có người thứ hai nữa, hơn nữa cảm xúc đó không thể dễ dàng bị dập tắt như anh tưởng.
Chu Sưởng vẫn liên tục thu hút anh.
Trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, dùng những chi tiết khác nhau để tiếp tục thể hiện những phẩm chất khiến anh say đắm, khiến anh phát điên, mức độ ngày càng sâu hơn, thậm chí anh không đành lòng rời mắt.
“Tình yêu” rõ ràng như vậy đấy.
…
Buổi tối về đến nhà, Kinh Hồng không làm việc gì, cũng không liên lạc với Chu Sưởng, chỉ ở với cha mẹ, trò chuyện về ngành, về Phiếm Hải, chỉ làm những việc bình thường trong gia đình.
Cha mẹ anh cũng rất sợ hãi.
Trong lúc đó, cảnh sát đã liên lạc với anh và Chu Sưởng, thông báo cho họ một số tình tiết của vụ án.
Quả nhiên, đó thực sự không phải là một tai nạn.
Nhưng Kinh Hồng không nói với cha mẹ, để Kinh Hải Bình cho rằng vụ tai nạn thực sự chỉ là một sự cố bình thường.
Ngày hôm sau Kinh Hồng đến Phiếm Hải như thường lệ, khi vào họp cũng giải đáp một số câu hỏi về vụ tai nạn ngày hôm qua, với câu hỏi “tại sao lại ngồi trên xe”, anh luôn nói: “Gặp nhau trên diễn đàn, đột nhiên nảy ra một số ý tưởng nên bàn bạc hợp tác một dự án, chưa nói xong thì trên đường về lại tiếp tục trò chuyện, thế thôi.”
Không ai nghi ngờ.
Nếu không như vậy, thì còn vì cái gì nữa?
Đến tối, Kinh Hồng rời Phiếm Hải sớm, trở về nhà Chu Sưởng.
Vừa bước vào cửa, họ đã ôm siết lấy nhau, hôn nhau cuồng nhiệt.
Đầu lưỡi tê dại hẳn, tận sâu trong cổ họng phát ra thứ âm thanh ươn ướt, như thể muốn người kia hòa vào máu thịt của mình.
Họ đứng ở cửa hôn nhau, một người ôm lấy lưng người kia, một người ôm đầu và cổ người kia, nắm lấy mái tóc đen quen thuộc, và không ngừng hôn nhau. Hôn một lúc rồi nghỉ ngơi, nhìn vào mắt nhau, rồi lại hôn như điên cuồng.
Thật lâu sau đó, cho đến khi mặt trời ngoài cửa sổ lặn xuống, căn phòng mờ mịt, nụ hôn của họ kéo dài mãi không thôi.
Triền miên, ướt đẫm.
Khó lòng tách rời.
Hôm qua, bọn họ đều nhìn thấy quyết định của người kia trong thời khắc mấu chốt.
Không biết qua bao lâu, Chu Sưởng hỏi Kinh Hồng: “…đi tắm riêng nhé?”
Kinh Hồng vẫn ôm hắn, nói: “…Ừm.”
Gặp lại nhau trong bộ áo choàng tắm, Kinh Hồng và Chu Sưởng lại hôn nhau.
Cứ thế, cả hai đều vén vạt áo choàng tắm lên rồi buông tay ra, hai mảnh áo choàng lại rơi xuống che phủ cả hai, nhưng một nơi nào đó cọ xát vào nhau một cách điên cuồng.
Sau đó, Kinh Hồng đè lên vai Chu Sưởng, bắt hắn ngồi xổm xuống, túm tóc hắn, từng lần một hết sức hung ác, chặn sâu vào cổ họng đối phương.
Hai mươi phút sau, hai người đổi vị trí.
Sau đó nữa, cả hai lăn xuống thảm.
Họ đang ở giếng trời trên tầng hai, bên cạnh vẫn là cái cây đó.
Hai người vào tư thế hai chữ số, lần này, nơi ấy của Kinh Hồng hoàn toàn khớp với hình vòng cung từ đầu lưỡi đến cổ họng người kia. Anh nằm bên trên, thở hồng hộc, mỗi động tác đều vô cùng hung hãn.
Có lẽ vì tai nạn ngày hôm qua, hoặc có thể vì bầu không khí lúc này, khi Chu Sưởng chồm người lên trên, trong một tích tắc đó, Kinh Hồng muốn đè hắn xuống. Thế như lúc nhìn vào ánh mắt đầy thèm khát của Chu Sưởng, thấy những động tác cực kỳ hấp tấp vội vàng của hắn, Kinh Hồng lại mềm lòng, quên đi vậy.
Sau đó nữa, từ giếng trời, vào phòng ngủ.
Kinh Hồng chắc chắn mình không hề nhẹ, thậm chí có thể nói là vì có cơ bắp nên anh nặng hơn bất kỳ ai có cùng chiều cao và vóc dáng tương tự. Kinh Hồng không ngờ Chu Sưởng có thể nhấc bổng mình lên, dễ dàng bế vào phòng ngủ rồi ném lên giường.
Kinh Hồng lại một lần nữa ngạc nhiên trước sức mạnh tổng thể của Chu Sưởng.
Chẳng bao lâu, sức mạnh thắt lưng vô cùng mạnh mẽ của Chu Sưởng một lần nữa chứng minh suy nghĩ của anh.
…
Hai tiếng sau, sau khi tắm lại, Kinh Hồng uể oải tựa vào đầu giường.
“Kinh Hồng…” Chu Sưởng đột nhiên xoay người, lấy ra một chiếc hộp nhung trong ngăn kéo, mở ra, cầm một chiếc nhẫn tinh xảo lên, hỏi: “Thử xem có vừa không?”
“…” Kinh Hồng nhìn chăm chú, rồi bật cười nói: “Bên Mỹ có quy định nhẫn kim cương phải bằng ba tháng thu nhập trước thuế của người tặng thì phải? Cái này đã đến chưa?”
Chu Sưởng đáp: “Chỉ tính mức lương thì gần bằng. Có điều, dù tốt hay đắt tiền đến đâu thì chắc chắn em cũng không thèm. Nhẫn kim cương trong phim thần tượng lúc nào cũng đóng vai trò nổi bật, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bất kể nhẫn có giá trị bao nhiêu, thì người ấy của tôi cũng không thấy hiếm lạ gì.”
Kinh Hồng mỉm cười, đưa tay ra, đầu ngón tay hướng lên trên, lòng bàn tay hướng xuống: “Đến đây.”
Chu Sưởng đeo nhẫn vào.
Kinh Hồng lại lật tay, lòng bàn tay hướng lên, hỏi Chu Sưởng: “Của anh đâu? Em cũng đeo cho sếp Chu nhỏ.”
Chu Sưởng nhìn anh, đưa hộp nhẫn ra.
Cả hai đều là nhẫn nam đơn giản. Hai vòng tròn khá rộng, kích thước của kim cương cũng rất khiêm tốn giản dị, không hề phô trương, nhẫn được chia thành hai phần trên và dưới, lấy đường giữa để phân cách, phần trên là một vòng tròn toàn những viên kim cương màu xanh lam, phần dưới lại là một vòng tròn toàn kim cương trắng, hai màu nằm cạnh nhau, được khảm vào chiếc nhẫn. Màu xanh ấy tuyệt đẹp, trông như đại dương.
Chiếc của Chu Sưởng có thiết kế giống hệt, chỉ khác là kim cương xanh đã được thay thế bằng kim cương đỏ.
Một chiếc có khắc chữ “KH” bên trong, chiếc còn lại có khắc chữ “CS”, đó là tên viết tắt của họ.
Sau khi đeo nhẫn cho Chu Sưởng, Kinh Hồng chợt nhớ tới lời đồn hai người bất hòa như nước với lửa, anh cười hỏi: “Anh có từng nghe lời đồn Kinh Hồng và Chu Sưởng như nước với lửa chưa? Một là nước, một là lửa, mãi mãi không thể hòa hợp được.”
Chu Sưởng cười đáp: “Có nghe.”
“Thật ra…” Kinh Hồng xòe lòng bàn tay, vô thức xoay chiếc nhẫn tượng trưng cho nước và nói: “Cách ví von như nước với lửa đã lỗi thời rồi, nước và lửa chỉ có thể nói là khó dung hòa, chứ không phải là mãi mãi không thể hòa hợp, cách nói này bị hạn chế bởi sự hiểu biết của người xưa.”
“Ừ.” Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng, biết anh đang muốn nói gì, liền thuận theo: “Người ta lúc đó không biết rằng nước và lửa thực sự hòa hợp với nhau, miễn là có chất gia tốc đủ mạnh đến mức không thể ức chế được.”
“Phải.” Kinh Hồng nói: “Giống như metan, ethan, propan, butan. Với những chất gia tốc này, ngọn lửa dữ dội cũng có thể bốc cháy trong nước, thậm chí lan nhanh và không thể kiểm soát, gây ra đám cháy đồng cỏ trong nước.”
“Vậy thì không biết…” Chu Sưởng lại hỏi: “Chất gia tốc của Kinh Hồng và Chu Sưởng là gì đây?”
Chiếc nhẫn ngừng quay. Kinh Hồng nhìn vào mắt Chu Sưởng, kéo cằm hắn lại, duỗi cổ ra.
Hai đôi môi khẽ chạm, Kinh Hồng đáp: “Đương nhiên là tình yêu, sếp Chu nhỏ thân yêu của em.”