Như Nước Với Lửa

Chương 70



Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Chương 70

Kết thúc (1)

Trong hai tuần tiếp theo, ban lãnh đạo cấp cao của Vị Lai trải qua một số biến động. Lý Trí Dũng từ chức, người đứng ra tiếp quản vụ lùm xùm của Vị Lai là cựu giám đốc công nghệ, hai tháng trước đó, người này thực ra đã là quyền chủ tịch và quyền CEO. Ông ta từng là CEO của một công ty khởi nghiệp ngôi sao, sau này được Vị Lai mua lại công ty, ông ta cũng gia nhập Vị Lai. Người ta nói, bản thân ông ta luôn biết ơn Lý Trí Dũng và ghét Chu Bất Quần, vì lúc đó Thanh Huy đã xé bỏ hợp đồng mua lại với ông ta, nhưng lúc đó ông ta đã vay tiền mua biệt thự rồi sau khi ký thỏa thuận sáp nhập, rơi vào đường cùng, Lý Trí Dũng đưa ra lời đề nghị với điều kiện tốt.

Nói tóm lại, Internet thực sự là giang hồ, là một thế giới. Hôm nay gieo nhân, ngày mai gặt quả, mọi người đều ở trong giang hồ, quan hệ phức tạp, khó giải thích rõ ràng.

Tất nhiên, ngay cả khi có một người cầm trịch mới, do nhiều tin đồn khác nhau, ban lãnh đạo cấp cao vẫn nằm im, có ý định từ bỏ chức vụ của mình bất cứ lúc nào, kể cả người đứng đầu mới cũng vậy, tương lai của toàn công ty vẫn không chắc chắn.

Về vụ “tai nạn xe cộ”, Kinh Hồng và Chu Sưởng cũng biết được thêm vài tin tức.

Người dàn dựng vụ tai nạn quả thực là một phụ nữ. Không phải vợ của Lý Trí Dũng, bà ta đã sang Nhật Bản từ lâu rồi, mà là người tình của Lý Trí Dũng.

Lý Trí Dũng lấy vợ đã 30 năm và có một cô con gái. Tuy nhiên, ông ta bất ngờ sinh đôi được hai đứa con trai ở tuổi 50, nhờ phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm với người tình 25 tuổi.

Cặp song sinh mới được hai tháng rưỡi, đang tuổi chỉ biết há miệng chờ bú, mà cha của chúng lại xảy ra chuyện lớn. Người không còn, tiền cũng không còn, căn biệt thự cô ta đang ở hiện tại thậm chí chỉ là nhà thuê, giá hơn trăm ngàn tệ một tháng. Do ảnh hưởng của hormone trong cơ thể, cô ta được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm sau sinh sau khi sinh con được một tháng, đến hiện nay là hai tháng sau, chứng trầm cảm lên đến đỉnh điểm.

Hai đứa trẻ quấy khóc, Lý Trí Dũng không thấy đâu, cũng không có tiền, cô ta không muốn đổ lỗi trực tiếp hay gián tiếp cho mình, thế là tất cả tội trạng đều trút lên đầu Chu Sưởng đã “sai cấp dưới đi tố cáo”.

Trong lòng cô ta, Lý Trí Dũng vẫn là người tốt, Chu Sưởng là kẻ ác nhưng lại đang ăn mừng chiến thắng.

“Thật ngu ngốc.” Kinh Hồng nói.

“Ừ.” Chu Sưởng cũng đồng ý.

Quá ỷ lại vào người khác sẽ không bao giờ thực sự được tự do.

Một ngày nọ trước Tết, Chu Sưởng bỗng nói sẽ đưa Kinh Hồng đến nhà Chu Bất Quần chơi một chuyến.

“…” Kinh Hồng hỏi: “Đừng nói là anh đã cho ba mẹ anh biết rồi nhé?”

“Sao thế được.” Chu Sưởng cài nút áo: “Làm từng chút một, trước hết để ba mẹ biết chúng ta là bạn bè đã.”

Kinh Hồng gật đầu.

Kinh Hồng cũng bước vào phòng thay đồ, lục lọi tủ quần áo, hiếm khi mới quyết định phải trưng diện sao cho mình trông chững chạc và điềm đạm.

Tiếp đến Kinh Hồng suy nghĩ rồi bước đến bên chân nến của Chu Sưởng, nhẹ nhàng đeo khuy măng sét mà hắn nhặt được sau cuộc thi Đổi mới Khởi nghiệp vào cổ tay áo mình. Cũng chính vì chiếc khuy măng sét này mà hai người mới đến bên nhau. Hôm đó, khi anh nhìn thấy nó lần nữa, Chu Sưởng đã hỏi lại rằng “có muốn đến bên nhau không”.

Chu Sưởng lại mặc áo đen, nhưng phong cách giản dị hơn, thấy Kinh Hồng như thế bèn nói: “Đeo cái này đi gặp sếp Chu lớn? Thật xấu xa đấy sếp Kinh nhỏ.”

Kinh Hồng cong khóe môi, giơ ngón trỏ lên trước môi ra hiệu “câm miệng”.

Chu Sưởng cảm thấy mình sắp bị trêu ghẹo đến chết rồi.

Chuẩn bị xong xuôi, Kinh Hồng hỏi Chu Sưởng: “Tặng gì cho ba mẹ anh? Họ thích cái gì?”

“Rượu vang.” Chu Sưởng lơ đãng nói: “Hai tên bợm rượu, gặp nhau trong quán bar. À, hồi đó còn gọi là hộp đêm. Lát nữa em xuống hầm rượu lấy đại một chai rượu ngon là đủ rồi.”

“Lấy từ chỗ anh còn ra thể thống gì.” Kinh Hồng nói: “Em sẽ tự chuẩn bị.”

Chu Sưởng nhìn anh: “Chuẩn bị thế nào? Về nhà em? Còn đủ thời gian không.”

“Ở nhà có, nhưng không cần.” Kinh Hồng nói: “Sếp Chu lớn và sếp Kinh lớn ở cùng một khu đó thôi, em qua nhà sếp Kinh lớn, sẵn tiện lấy một chai rượu ngon.”

Chu Sưởng bị Kinh Hồng chọc cười: “Nhà sếp Kinh lớn? Ba em mà biết chắc tức chết đấy?”

“Không biết đâu.” Giới hạn của Kinh Hồng cao hơn Chu Sưởng, nhưng so với người thường vẫn luôn rất thấp, anh nói: “Ông ấy đi đâu mà biết?”

“Được rồi.” Chu Sưởng gật đầu: “Vậy em về nhà sếp Kinh lớn, rồi gặp nhau ở cổng nhà sếp Chu lớn lúc 11 giờ rưỡi?”

Kinh Hồng gõ ngón tay lên mặt tủ, đây vốn là thói quen của người có địa vị cao, anh nói: “Được.”

Thế là Kinh Hồng ra khỏi nhà trước, sang nhà Kinh Hải Bình nói chuyện với ba mẹ một lúc. Đến 11 giờ 15 thì anh đứng dậy nói với Kinh Hải Bình: “Ba mẹ, trưa nay con có hẹn, không ăn ở nhà.”

“A…” Tưởng Mai hơi thất vọng nói: “Cũng được.”

“Con lấy hai chai rượu ngon đi.” Kinh Hồng nói thêm: “Cuộc hẹn hôm nay khác quan trọng, bên kia hình như thích cái này.”

“Được…” Kinh Hải Bình cho rằng cuộc hẹn có ảnh hưởng đến Phiếm Hải nên nói: “Con lấy gì cũng được. Hay là lấy chai Cheval Blanc năm 1947 ở trên cùng? Ba mẹ vẫn tiếc chưa uống nó.”

“…” Kinh Hồng thực sự hơi áy náy, cảm thấy Chu Bất Quần còn lâu mới xứng, bèn nói: “Không cần. Loại ngon nhất để dành cho ba mẹ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 10: Đội thanh tra

Cuối cùng, Kinh Hồng cẩn thận lựa chọn hai chai rượu tuy cực kỳ đắt tiền nhưng vẫn có thể mua trên thị trường, rồi ra ngoài lái xe đến nhà sếp Chu lớn.

Kết quả là, sau khi lái xe ra ngoài không bao lâu, Kinh Hồng nhận được điện thoại từ Tưởng Mai.

“Kinh Hồng…” Tưởng Mai hỏi: “Sao con lại đi vào bên trong khu thế?”

“…” Kinh Hồng không ngờ mẹ lại đứng bên cửa sổ nhìn theo mình, nhưng anh vốn giỏi nói dối, kỹ năng diễn xuất luôn xuất sắc: “Do hôm nay đi qua cửa nam thuận tiện hơn.”

“À…” Tưởng Mai không hề nghi ngờ gì: “Vậy mẹ chúc con hôm nay làm gì cũng thuận lợi.”

“…” Kinh Hồng cười: “Vâng. Cảm ơn mẹ.”

Đến trước cổng nhà Chu Bất Quần, Chu Sưởng đã đợi sẵn.

Thấy Kinh Hồng, Chu Sưởng đi tới, hơi cúi người xuống. Kinh Hồng mở cửa sổ bên đó, chừa một khoảng trống, Chu Sưởng nói: “Nhà xe vẫn ở cùng một chỗ, đã mở rồi, em cứ vào đi.”

Kinh Hồng gật đầu, nhìn về phía trước, đóng cửa sổ lại, ngón tay vuốt nhẹ trên vô lăng.

Chu Sưởng gõ cửa, ấn dấu vân tay ngón trỏ, ổ khóa mở ra cạch một cái.

Kinh Hồng phát hiện biệt thự của Chu Bất Quần được trang trí như một khách sạn.

Vừa mới vào cổng, phía trước biệt thự là hai bãi cỏ xanh rộng lớn, ở giữa bãi cỏ gần biệt thự có một đài phun nước, xung quanh là những bụi cây được cắt tỉa cẩn thận cao bằng nửa người, bên ngoài là một con đường với hoa văn tinh xảo.

Ngay khi bước vào cửa, sàn lát đá cẩm thạch và các bức tường xung quanh sạch sẽ như mới. Sàn nhà ở khu tiếp khách được trải một tấm thảm dày có hoa văn phức tạp, trên trần treo đèn chùm lớn vừa đẹp đẽ vừa sang trọng, khu vực ăn uống cũng vậy. Vào trong nữa, có thể thoáng thấy bàn bida ở khu giải trí. Lan can tầng hai cũng không kém phần tinh xảo và phức tạp, gia chủ từ khoảng nghỉ ở hành lang có thể nhìn xuống tầng một, mấy cột đá cẩm thạch thô dày đỡ lấy khoảng không gian này.

Chu Bất Quần đã đứng sẵn ở cửa chào đón họ.

Nhìn thấy Kinh Hồng, Chu Bất Quần tỏ ra sửng sốt rõ rệt, ánh mắt ông đảo qua đảo lại trên mặt hai người, hoài nghi không thôi.

Hiển nhiên, Chu Sưởng không có nói trước người đến ăn cơm hôm nay là Kinh Hồng.

“Ba…” Chu Sưởng giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc Kinh, Kinh Hồng, sếp Kinh nhỏ của tập đoàn Phiếm Hải, ba cũng biết. Kinh Hồng, đây là ba tôi, Chu Bất Quần, sếp Chu lớn của tập đoàn Thanh Huy, anh cũng biết.” Hắn dừng lại rồi nói thêm: “Mẹ tôi không có nhà, sáu tháng nay bà ấy thích ngôi nhà ở Hồng Kông hơn.”

Nhưng Chu Bất Quần vẫn không có phản ứng: “…”

Chu Sưởng mỉm cười: “Bây giờ chúng con là bạn bè. Bạn rất thân ấy.”

Kinh Hồng cười rất thẳng thắn vô tư, đưa tay ra: “Tổng giám đốc Chu, đã lâu không gặp, sếp Kinh lớn thường nói về chú đấy.”

Chu Bất Quần cũng không hề lơ là với anh, không còn tỏ ra nghi ngờ nữa, lập tức cười giả tạo nói: “Tổng giám đốc Kinh, đã lâu không gặp.”

Cách chào hỏi giữa hai người không phải là kiểu “chú bác cô dì” thông thường giữa người lớn và thanh niên, mà là giữa hai người có địa vị cao, nắm quyền lực trong tay.

Bữa trưa đã sẵn sàng từ trước.

Sau khi ngồi xuống, Kinh Hồng lập tức nhìn kỹ, quả nhiên thấy khăn ăn xếp hình thiên nga, đũa xếp thành hình gì đó không rõ, trên ly thủy tinh không hề có vết nước. Vị quản gia kiểu Anh dùng bốn ngón tay nâng đáy đ ĩa, dọn từng món lên mà ngón tay cái không chạm vào bên trong hoặc mép đ ĩa. Quản gia búi tóc cao, mặc áo sơ mi trắng, vest đen, váy đen dài đến đầu gối và giày cao gót màu đen. Vì phải phục vụ đồ ăn, cô còn đeo khẩu trang màu trắng.

Kinh Hồng: “…” Mở mang tầm mắt thật.

Trong khi Kinh Hồng nhẹ nhàng liếc nhìn mọi thứ thì Chu Sưởng cứ nhìn anh mà mỉm cười. Rõ ràng hắn đã quen rồi, cầm đũa lên nói: “Ăn thôi.”

Không biết thế nào mà giờ ăn trưa dần dần biến thành đại hội khoe khoang của Chu Bất Quần. Ông kể rất nhiều chuyện về quá khứ của Phiếm Hải và Thanh Huy.

“Hồi đó thu hút đầu tư rất khó. Lúc đó chẳng ai có tiền nên chủ yếu dựa vào nguồn vốn nước ngoài.” Chu Bất Quần nói: “Trong thế giới Internet tồn tại một chuỗi từ chối kỳ lạ lắm. Hồi đó ấy hả, tôi bị hai người gác cửa từ chối đầu tư vào Thanh Huy. Tất nhiên, tôi cũng từ chối đầu tư vào người khác, sau này người ta lại thành công. Hồi đó tôi, và sếp Kinh lớn ba cậu đều muốn nhận đầu tư của công ty XX của Mỹ, nhưng họ chỉ muốn đầu tư vào một công ty Trung Quốc thôi.”

Kinh Hồng chưa từng nghe đến thất bại này của cha mình, liền hỏi: “Tiếp theo thế nào?”

“Ha…” Chu Bất Quần nói tiếp: “Hôm đó, mấy người Thanh Huy tham gia đàm phán chúng tôi đã mặc đã mặc áo thun có dòng chữ 1,3 tỷ! Thể hiện quyết tâm của Thanh Huy trong việc tăng lượng tìm kiếm trung bình hàng ngày lên 1,3 tỷ! Trung bình mỗi người Trung Quốc một lần một ngày! Sau đó, đối tác cho rằng công ty chúng tôi có tham vọng hơn, có triển vọng phát triển hơn nên đã chọn chúng tôi.”

Kinh Hồng khẽ nhướng mi, cười nhạt: “Sếp Chu lớn, chuyện này qua miệng sếp Kinh lớn sẽ không thể có phiên bản khác phải không?”

Chu Bất Quần bị kích động, chỉ vào cửa nói: “Cậu hỏi đi! Cậu hỏi đi! Muốn hỏi gì thì hỏi!”

Kinh Hồng cười cười, nâng ly: “Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Các nhà đầu tư vào Phiếm Hải sau này phù hợp với Phiếm Hải hơn họ, vì bên kia cũng kinh doanh mảng email. Phiếm Hải và Thanh Huy tự có con đường riêng. Nào, tôi uống thêm một ly với sếp Chu lớn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Chương 40

Có thể thấy, Chu Bất Quần thực sự cho rằng Kinh Hồng giỏi hơn cha anh là Kinh Hải Bình rất nhiều.

Sau đó, khi nhắc đến cuộc đàm phán kiểm toán tài chính đối với cổ phiếu khái niệm Trung Quốc giữa Trung Quốc và Mỹ, Chu Bất Quần lại bắt đầu khoe khoang: “Phố Wall nhất định sẽ muốn giữ cổ phiếu khái niệm Trung Quốc. Khi Thanh Huy niêm yết tại Mỹ, giá phát hành ban đầu là 30 đô la Mỹ. Sau này có quá nhiều nhà đầu tư muốn mua cổ phiếu Thanh Huy, buổi sáng trước ngày IPO giá đã lên tới 40 đô la Mỹ. Đến đêm cuối cùng thì ấn định giá phát hành là 45 đô la Mỹ, tôi rất hài lòng, ngày hôm sau giao dịch viên nói có thể sẽ tăng lên 60 khi thị trường mở cửa. Sau đó, giao dịch bắt đầu, nhà đầu tư tiếp tục đặt lệnh, giao dịch viên tiếp tục báo cáo: 65, 67, 68, 70… 72, 73, 75… Sau cùng là vào buổi sáng, giao dịch đầu tiên đã hoàn tất, giá mở cửa là 88! Vào thời điểm đó, báo giá thực tế là trên 90, giá đóng cửa ngày hôm đó là 150. Nhà đầu tư rất nhiệt tình.”

Kinh Hồng chỉ cười. Bây giờ thì đã khác hồi đó, kỳ thực Chu Bất Quần cũng biết điều đó.

Có thể thấy Chu Bất Quần thích khoác lác. Nhưng Thanh Huy thực sự không có gì nhiều để khoe khoang trước mặt Phiếm Hải, anh có thể là một trong số rất ít người khiến ông khó lòng khoe khoang được.

Trong khi nghe sếp Chu lớn nói chuyện, Kinh Hồng và Chu Sưởng thỉnh thoảng lại lén lút nhìn nhau bất cứ khi nào có thể, trong khi sếp Chu lớn chỉ lo ăn cơm, không hề hay biết.

Kinh Hồng và Chu Sưởng ngồi cạnh nhau. Một lần, khi cảm thấy lời nói của cha mình có vẻ hơi xúc phạm tập đoàn Phiếm Hải, thấy Kinh Hồng đặt tay lên đầu gối, Chu Sưởng nhẹ nhàng lấy tay vỗ nhẹ anh ở dưới bàn.

Mặc dù bữa trưa tại nhà Chu Bất Quần rất hoành tráng nhưng trên thực tế phong cách vẫn rất Trung Hoa, thậm chí là phóng khoáng. Một số món ăn quê hương của sếp Chu lớn đặc biệt bắt mắt: cá Vũ Xương hấp, thịt gác bếp giá tỏi, củ sen chiên giòn, v.v. Ngoài ra còn có các món Bắc Kinh như vịt quay Bắc Kinh, thịt heo xé sốt Bắc Kinh… có thể là phong cách pha trộn đang thịnh hành.

Có một lúc, bàn tay Kinh Hồng dính nước sốt. Lau bằng khăn giấy có thể không sạch được, Kinh Hồng thấp giọng hỏi Chu Sưởng: “Nhà vệ sinh ở đâu?” Chu Sưởng không gọi quản gia mà đẩy bàn ra, đứng dậy nói: “Bên kia, lại đây.”

Kinh Hồng ra hiệu cho sếp Chu lớn rồi đi theo Chu Sưởng.

Nhà vệ sinh cũng rất sang trọng, bên ngoài là toilet, phòng tắm bên trong. Kinh Hồng vô tình liếc nhìn thì phát hiện ở phòng trong, hoa văn trên ba bức tường xung quanh bồn tắm thực ra là rừng trúc và non nước, người ta có thể tắm trong “rừng trúc” cũng khá là tao nhã.

Chu Sưởng nói: “Bên này nước lạnh, bên này nước nóng, còn khăn giấy.”

Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, rồi dời mắt nhìn ra ngoài nhà vệ sinh, không có ai cả. Sau đó, Kinh Hồng từ từ nâng tay lên, dùng ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng cạy đôi môi gợi cảm của Chu Sưởng, đưa ngón giữa dính tương vào giữa môi hắn, bôi tương lên đầu lưỡi, rồi ngước mắt lên nhìn Chu Sưởng, từng chút từng chút một, ngón giữa bàn tay trái ra vào giữa môi đối phương vài lần.

Mỗi lần thậm chí đều rất sâu, chạm tới tận gốc ngón giữa.

Chu Sưởng chỉ cắn nhẹ, ánh mắt đầy p hóng đãng.

Trong biệt thự sang trọng của sếp Chu lớn, ngày dưới con mắt của sếp Chu lớn, hai người họ nhìn nhau và làm chuyện thế này.

Một lúc sau, Kinh Hồng mỉm cười, rút ​​ngón tay ra, xoay người, mở vòi, đưa hai tay xuống dưới vòi nước rồi rửa tay.

Rửa xong, Kinh Hồng ngước mắt lên, vì đang cúi người nên anh nên thấp hơn Chu Sưởng một cái đầu, hai người lặng lẽ nhìn nhau trong gương một lúc. Chu Sưởng bước tới chỗ Kinh Hồng, đưa tay phải quàng qua vai anh, nâng cằm Kinh Hồng lên từ vai bên kia, quay mặt anh về phía mình, rồi hơi cúi xuống, giữ môi mình cách người kia chỉ có hai đến ba centimet.

Vì hôn không được, sợ bị phát hiện sắc môi không bình thường, Chu Sưởng dừng cách môi Kinh Hồng hai ba centimet, phát ra tiếng hôn nhẹ.

“…” Kinh Hồng vẩy nước trên tay, nói: “Về thôi.”

Mọi người về chỗ. Chu Bất Quần chẳng hề nhận ra có điều gì bất ổn, vội vàng khoe với Kinh Hồng vài chuyện có vẻ rất ngầu mà ông vừa mới nhớ ra.

Kinh Hồng đã no, bèn gọi quản gia dọn đ ĩa đi, lau bàn. Anh đặt cổ tay lên bàn, các ngón tay đan vào nhau, hai chiếc khuy măng sét sáng lấp lánh.

Cơm trưa xong, Chu Sưởng dẫn Kinh Hồng đi thăm phòng mình.

Phòng của Chu Sưởng rất rộng, chia thành hai gian trong và ngoài, gian ngoài là phòng làm việc, trong là phòng ngủ. Phong cách và cách bài trí hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài căn phòng, lạnh lùng và trang nhã.

“Nhà mua đã hơn mười năm rồi, cách trang trí vẫn như hồi còn là sinh viên năm nhất.”

Kinh Hồng đáp: “Ừm.”

Anh đi dọc mấy giá sách của Chu Sưởng, vừa nhìn ngắm vừa đi, thỉnh thoảng lại cầm một cuốn sách lên lật giở.

Có đủ loại sách, nhưng về cơ bản đều là sách phi hư cấu. Trên giá sách còn có một số tạp chí từ hơn mười năm trước, chẳng hạn như một số lượng lớn tạp chí máy tính bằng tiếng Anh, mỗi số đều có sẵn, sắp xếp theo số phát hành.

Kinh Hồng ngạc nhiên khi biết Chu Sưởng là người yêu sách. Anh cho rằng, với tính cách phóng khoáng của hắn, khi đọc chắc là vừa gấp góc vừa gạch chân, dù sao thì sách cũng chỉ là công cụ. Không ngờ hắn lại dán giấy ghi chú lên một số nội dung quan trọng trong sách giáo khoa, tài liệu,.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“…” Không hiểu sao Kinh Hồng lại thấy trái tim như muốn tan ra.

Ngoài ra còn có một vài album ảnh trên giá sách.

Kinh Hồng nhẹ nhàng lấy xuống.

Thực ra ảnh của Chu Sưởng rất ít, phần lớn là chụp khi còn nhỏ hoặc khi còn ở với cha mẹ, hắn không thích chụp ảnh.

Kinh Hồng lật từng trang. Lông mày vẫn luôn đẹp và sắc nét. Thỉnh thoảng, khi nhìn Chu Sưởng của trước đây, Kinh Hồng lại ngước mắt lên nhìn người trong hiện tại từ mép trên của cuốn album.

Có lúc Chu Sưởng nhướng mày.

Về sau Chu Sưởng tỏ ra càng ngày càng buông thả một cách rõ rệt. Tham gia nan nhạc của người bạn vào năm nhất đại học, tham gia leo núi không an toàn vào năm hai…

Kinh Hồng cảm thán: “Quả nhiên là buông thả.”

“Sếp Kinh thì sao?” Chu Sưởng trêu Kinh Hồng: “Lúc nào cũng là bé ngoan con nhà người ta?”

Kinh Hồng cười: “Đúng là chưa bao giờ nghịch phá. Nhưng bây giờ lại muốn buông thả một lần.”

Chu Sưởng hỏi: “Hôm nào cưỡi mô tô không?”

“Được chứ…” Kinh Hồng nhét cuốn album ảnh về lại chỗ cũ: “Tuy nhiên, so với việc này, em cũng muốn tự mình làm điều gì đó khác thường.”

Chu Sưởng không hỏi tiếp.

Hai người ở lại đến 2 giờ 30, Chu Bất Quần chuẩn bị ngủ trưa, Chu Sưởng tiễn Kinh Hồng về.

Khi Kinh Hồng rời đi, Chu Bất Quần vẫn còn luyến tiếc: “Quả nhiên là cậu dễ chịu hơn ba cậu.”

Kinh Hồng chỉ cười cười: “Vậy thôi sếp Chu lớn, chúng tôi xin phép, chú nghỉ ngơi đi.”

Chu Sưởng cũng nói: “Được rồi, sau này có cơ hội lại qua. Giờ tổng giám đốc Kinh là bạn bè rồi.”

Chu Bất Quần không hề nghi ngờ gì, nói: “Được. Bất cứ lúc nào.”

Sau khi ra về, đứng ở cửa, Kinh Hồng nhớ đến loại tiểu thuyết mà Tưởng Mai thích, chợt cười hỏi Chu Sưởng: “Nếu anh nói với sếp Chu lớn rằng anh thích một người đàn ông, liệu sếp Chu lớn có định lấy ra một cuốn séc, sau đó nói Tôi cho cậu 10 triệu, rời xa con trai tôi không nhỉ?”

Chu Sưởng nhìn sâu vào anh, nói: “Thế thì thú vị lắm.”

Đêm đó, Kinh Hồng phải đi công tác ở Bắc Âu, tới Đan Mạch và Na Uy, năm ngày sau mới trở về Trung Quốc.

Trước khi lên đường đi Bắc Âu, vì phải đáp chuyến bay vào ban đêm, Kinh Hồng và Chu Sưởng rất kiềm chế. D*c vọng bị đè nén khi còn ở nhà Chu Bất Quần vẫn không thể giải phóng được, họ chỉ hôn nhau rất lâu, quyến luyến không rời, còn lại tất cả đều phải chờ khi Kinh Hồng quay lại.

Sau năm ngày nhẫn nhịn vất vả, tất nhiên, ngay khi Kinh Hồng xách hành lý vào nhà, họ đã ôm lấy nhau.

Tại sao lại thích hôn đến vậy?

Không đủ, không bao giờ đủ.

Sau khi hôn thật lâu, cả hai tách nhau vào phòng tắm.

Khi trở ra, Kinh Hồng mặc áo choàng tắm màu trắng, chân đi dép bông bước trên sàn, vừa lau tóc vừa đi, nét mặt trong trẻo, không còn vẻ hung hãn như bình thường, nhưng vẫn thấy được tính cách bướng bỉnh và mạnh mẽ của anh.

Sau đó hai người ôm nhau ngã xuống giường.

“Chu Sưởng…” Kinh Hồng đột nhiên nói: “Lần này đi Bắc Âu, em đã buông thả một lần… chắc chắn không phải tính cách của em, có lẽ là lần duy nhất. Quả thực là khá k1ch thích, đầu óc cũng hưng phấn.”

“Ồ?” Chu Sưởng hôn lên trán anh, cùng đôi lông mày luôn sắc bén: “Sếp Kinh nhỏ, buông thả cái gì thế? Leo núi? Đua xe? Hay các môn thể thao mạo hiểm khác? theo đuổi tốc độ, hay thiên về độ cao? Nếu là Bắc Âu, thì trượt tuyết trên núi cao? Vậy là cả tốc độ và độ cao.”

“Không phải.” Kinh Hồng vươn chiếc cổ dài, mỉm cười: “Những thứ đó không hẳn chỉ có thể một lần duy nhất, thích chơi tiếp thì chơi, trượt tuyết gì đó thì em cũng biết, chẳng qua là hồi trước lười đi mà thôi. Có điều, nếu muốn trải nghiệm cảm giác phấn khích và tiết ra adrenaline vào một thời điểm nào đó trong tương lai, thì lúc nào chẳng được.”

Chu Sưởng hỏi: “Vậy thì…?”

Môi Kinh Hồng rất gần Chu Sưởng, hơi thở của anh nhẹ nhàng m ơn trớn môi hắn. Anh nhả từng chữ: “Xăm mình.”

Quả thực, điều này không giống với tính cách thường ngày của Kinh Hồng, thậm chí còn trái ngược hoàn toàn. Anh sẽ không phán xét người khác, nhưng đối với chính mình, anh rất kiên quyết cho rằng việc làm tổn thương da thịt để vẽ hoa văn này nọ lên là cực kỳ nhàm chán.

Kinh Hồng nói rồi nhấc một đầu gối lên, vén vạt áo choàng tắm.

Chu Sưởng nhìn xuống, rồi lập tức sững sờ.

Trên đùi Kinh Hồng có hình xăm một đôi môi.

Kích thước, hình dáng, màu sắc, Chu Sưởng nhận ngay, đó là của chính hắn.

Ngay lúc này, môi của hắn được xăm ở mặt trong đùi của Kinh Hồng.

“Tiệm xăm ở Copenhagen…” Kinh Hồng nói: “Không ai biết em cả. Hơn nữa, người thợ xăm ở tiệm đó mỗi ngày chỉ nhận một đơn hàng, trong tiệm không có khách nào khác.”

Đầu ngón tay Chu Sưởng nhẹ nhàng chạm vào đôi môi kia, sau đó hắn vội vàng cúi đầu xuống, đặt môi mình lên trên hình xăm ấy, vừa khít hoàn hảo. Hắn hôn lên, m út lấy, một lần lại một lần, cho đến khi hình xăm đôi môi kia đỏ rực như máu.

Sau đó, môi lưỡi dời đến nơi khác.

“Chu Sưởng…” Được phục vụ bằng môi lưỡi, Kinh Hồng nhắm mắt lại, nắm lấy mái tóc đen của Chu Sưởng, thì thầm hết lần này đến lần khác: “Chu Sưởng…”

My immortal beloved.

– —

Tác giả nói:

My immortal beloved. Người yêu bất tử của em.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.