Như Nước Với Lửa

Chương 71



Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Chương 71

Kết thúc (2)

Một tuần sau, trước Tết, Kinh Hồng và Chu Sưởng sẽ tham dự một hội nghị cấp cao về công nghệ thông tin.

Và chỉ trong tuần này, Tổng thống Mỹ một lần nữa ký sắc lệnh hành pháp nhắm vào các công ty Trung Quốc, thêm 8 phần mềm nữa lọt vào “danh sách”, bao gồm phần mềm văn phòng, công cụ quét ảnh, công cụ chỉnh sửa ảnh, phần mềm tải video và phần mềm chỉnh sửa video, v.v.

Ngay lập tức, bầu không khí bi quan lại lan rộng.

Buổi sáng trước ngày dự hội nghị, Kinh Hồng ở nhà Chu Sưởng.

Thực ra trong khoảng thời gian gần đây, dù cùng ở Bắc Kinh nhưng không phải ngày nào họ cũng gặp nhau, phần lớn thời gian Kinh Hồng sẽ về Trúc Hương Thanh Vận. Penthouse ở Trúc Hương Thanh Vận nằm ngay gần tập đoàn Phiếm Hải, trước Tết công việc nhiều mà thời gian lại ít, nên để tiết kiệm thời gian, Kinh Hồng thường về đó hơn.

Tuy nhiên, nếu như quá nhớ, anh cũng sẽ đến nhà Chu Sưởng, hoặc Chu Sưởng sang nhà anh. Khoảng thời gian này quá bận rộn, nhưng dường như “nhớ nhung” cũng là một phần của tình yêu.

Khi Chu Sưởng bất ngờ đến đây lần đầu tiên, sau một đêm, hắn đứng trước tấm gương lớn chạm sàn, mặc lại áo sơ mi, bộ vest và cà vạt của đêm hôm trước. Bởi vì trong ngày có một sự kiện khác nên trang phục cần trang trọng hơn.

Bấy giờ Kinh Hồng đang tựa vào đầu giường, cảm giác thỏa mãn ngập tràn cơ thể, ngắm nhìn đường nét cơ thể như một con báo săn của Chu Sưởng rồi hỏi: “Không sao chứ? Quần áo của anh giống hệt ngày hôm qua, thậm chí cà vạt cũng không đổi.”

“Thì đã sao.” Chu Sưởng thắt cà vạt: “Tôi 33 tuổi rồi, tôi có đời sống tình d*c, ai làm gì được?”

“…” Kinh Hồng thở dài, bước lên thảm, đi đến phòng thay đồ, mở ngăn kéo, nhìn vào, rút ​​ra một chiếc cà vạt cùng màu nhưng khác kiểu dáng rồi nói: “Đổi cái khác đi.”

Chu Sưởng nhướng mày, để Kinh Hồng thắt cho mình.

Lần khác, Chu Sưởng cũng đột ngột tới, Kinh Hồng khi ấy còn chưa về kịp, Chu Sưởng bèn đứng đợi ở cổng. Cuối cùng Kinh Hồng cũng quay lại, vào nhà rồi cởi cà vạt, nói: “Sau này nhớ báo trước. Hôm nay đột nhiên đòi gặp, em lập tức quay lại, nhưng vẫn muộn mười lăm phút, nhịp độ làm việc bị gián đoạn hết cả rồi.”

“Cũng được.” Chu Sưởng đi theo mấy bước, ôm lấy Kinh Hồng từ phía sau, cầm lấy cà vạt, giúp anh cởi tiếp. Hắn kéo kéo một đầu cà vạt ra, trêu chọc: “Có cần gửi công hàm trước không? Viết là, Kinh Hồng, tôi rất muốn hôn tổng giám đốc Kinh một cái, tốt nhất là có thể l@m tình nữa, xin cho phép tôi hôn em ngay bây giờ, tốt nhất là phê duyệt luôn một buổi tối l@m tình. Chu Sưởng, ngày 20/01/2020, thế là được rồi chứ?”

Kinh Hồng: “…”

Anh lại lắc đầu, xoay người rời đi.

Và khi Chu Sưởng đến ngày càng thường xuyên hơn, đồ đạc của hắn ở penthouse tại Trúc Hương Thanh Vận của Kinh Hồng cũng ngày càng nhiều.

Có lần Chu Sưởng không để ý nhiều, thậm chí còn đeo luôn một đôi khuy măng sét của Kinh Hồng lên tay mình. Kinh Hồng nhìn thấy liền nói: “Đó là khuy măng sét của em.” Chu Sưởng hỏi ngay: “Thế thì sao?” Không chịu thừa nhận mình đã lấy sai.

Lúc ấy Kinh Hồng mới xuống giường, lấy lại, đóng ngăn kéo, nheo mắt nhìn hắn: “Ăn mấy quả óc chó cho bổ não đi thôi.”

Tóm lại, vào buổi sáng diễn ra hội nghị IT, rất hiếm thấy khoảng thời gian này, Kinh Hồng ở nhà Chu Sưởng, vì tối hôm trước Chu Sưởng đã mời anh ở lại một đêm.

Chu Sưởng tắm rửa, cạo râu, chải tóc gọn gàng rồi bước vào phòng thay đồ, mở cửa tủ chọn ra một bộ vest đen. Dáng người hắn cao lớn, khí thế phi phàm.

Sau đó, Chu Sưởng lại hành động bất thường, đứng lục lọi trong tủ, lấy ra một bộ vest và sơ mi khác, đi vào phòng ngủ ném lên giường rồi nói với Kinh Hồng: “Bộ này của em.”

“…?” Kinh Hồng liếc nhìn bộ đồ rồi hỏi: “Của em?”

“Ừ.” Chu Sưởng lại lục tìm cà vạt, nói: “Đặt một bộ vest cao cấp may riêng, sẵn tiện may luôn cho sếp Kinh nhỏ, tôi đã thấy bảng kích cỡ của em rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 113

“…” Kinh Hồng hỏi: “Anh lại định làm gì?”

“Lúc trước đã muốn thế rồi.” Chu Sưởng cúi thân hình cao lớn xuống, hai tay chống trên mặt giường bằng lụa, nhìn sâu vào Kinh Hồng phía trên, không chớp mắt nói: “Chúng ta, mặc vest giống hệt nhau, sơ mi giống hệt nhau, như đôi tình nhân đi dự một buổi tiệc trang trọng.”

Kinh Hồng cảm thấy Chu Sưởng thực sự rất thích những trò chơi k1ch thích, anh khẽ cười.

Thật ra cũng chẳng có gì để lo. Âu phục mà, đều khá giống nhau. Cho dù hai người có mặc cùng nhãn hiệu, cùng kiểu dáng, cùng màu sắc, thậm chí là do cùng một người thiết kế, cùng một thợ may thì người khác cũng sẽ không nhận ra điều gì, ai bảo tất cả mọi người đều gần như nhau.

Hơn nữa, bộ của Chu Sưởng là màu đen sẫm phổ biến nhất.

“Cũng được…” Kinh Hồng đứng dậy, đánh răng, rửa mặt, cạo râu, chải đầu, mang quần áo đi vào phòng thay đồ, nửa thân trên c ởi trần, cởi từng nút của chiếc áo sơ mi đặt riêng kia, cầm lấy cổ áo sơ mi giũ mạnh, rồi khoác nó lên lưng. Chu Sưởng đứng ngay phía sau nhìn anh, nhìn bàn tay trái của anh duỗi ra khỏi cổ tay áo, ngón tay thon dài, động tác đẹp mắt, sau đó là tay phải, cuối cùng Kinh Hồng hơi ngẩng cổ lên, cài từng nút lại, từng chút một che đi khuôn ngực khỏe mạnh săn chắc, và rồi trở nên nghiêm túc và đứng đắn.

Mặc áo sơ mi xong, Kinh Hồng lại ngồi xuống ghế dài, lần lượt xỏ từng chân vào chiếc quần đen cùng bộ. Anh đi đến trước gương, nhìn chăm chú vào Chu Sưởng trong gương. Hai người đều không chớp mắt, Kinh Hồng chậm rãi cài thắt lưng vào. Ngay lập tức, chiếc áo sơ mi được siết chặt quanh eo anh, làm nổi bật đường cong thon gọn của vòng eo.

Cuối cùng, Kinh Hồng mở ngăn kéo lấy ra một chiếc cà vạt màu xanh lam đậm.

Cà vạt của Chu Sưởng màu đỏ sậm, kiểu dáng cũng khá khác biệt.

Ít nhiều gì cũng nên đổi màu cà vạt một chút, để cho không quá rõ rệt.

Mặc Âu phục xong, Kinh Hồng và Chu Sưởng đứng trước gương quan sát một lúc, vuốt v e nhau bằng ánh mắt một lượt, Chu Sưởng chợt hỏi: “Tại sao người bên ngoài lại nói mắt của sếp Kinh nhỏ rất vô tình?”

Kinh Hồng nhìn vào mắt mình, đáp: “Suýt nữa lộ lòng trắng rồi này.” Kỳ thực những thứ này đều là do người ngoài suy luận từ “quả” ra “nhân”, bởi vì anh ra tay tàn nhẫn nên bị cho là có đôi mắt vô tình.

“Vậy sao…” Chu Sưởng lại đánh giá khác: “Tôi thấy trong nó chỉ có tình.”

“…” Hai người nhẹ nhàng m út môi nhau, Chu Sưởng nói: “Tôi đi Thanh Huy trước. Giờ này không có ai, lát nữa là bị bắt gặp.”

“Ừm…” Kinh Hồng đáp: “Gặp lại trong hội nghị.”

“Gặp trong hội nghị.”

Dù rằng mỗi nhà có thang riêng, nhưng đi sớm luôn an toàn hơn.

Hội nghị thượng đỉnh vẫn cứ như thế, chẳng ai có gì mới mẻ hơn.

Kinh Hồng bước xuống xe, bước qua hành lang sáng sủa trong bộ vest phẳng phiu, đi qua đám đông chen chúc, đón nhận lời chào của mọi người. Cuối cùng, anh đến hội trường chính sang trọng lộng lẫy, nhìn quanh khán phòng nhộn nhịp, liếc nhìn những bậc thang màu đỏ tươi và tấm nền màu xanh đậm.

Anh nhìn thấy Chu Sưởng từ xa. Chu Sưởng đang đứng cùng vài đồng nghiệp, nói chuyện gì đó, vẫn là điệu bộ tưởng chừng như chăm chú lắng nghe, trò chuyện, ung dung điềm tĩnh, nhã nhặn lịch sự, luôn là trung tâm của sự chú ý ấy.

Sau đó, Kinh Hồng nhìn thấy CEO của một công ty mình từng đầu tư đang nói chuyện sôi nổi giữa một nhóm đông người khác, hai tay vung vẩy. Một phút sau, CEO của công ty đối thủ do Thanh Huy đầu tư cũng đáp trả gì đó không kém phần kích động. Một nhóm những người có liên quan đang vây quanh họ hóng hớt, bao gồm cả ông chủ của các công ty lớn, cũng có CEO của các công ty khởi nghiệp.

“…” Kinh Hồng nhìn một lúc rồi nhấc chân bước tới.

“Ấy…” CEO của một công ty lớn nhìn thấy Kinh Hồng, liền nói đùa: “Phụ huynh tới kìa! Phụ huynh của bên này tới rồi!”

Kinh Hồng cong môi, khẽ mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”

CEO của công ty anh đầu tư cho biết: “Chúng tôi đang nói về C2M (Customer to Manufacturer, tùy chỉnh khách hàng) của tiêu dùng mới… Ý kiến của chúng tôi không hoàn toàn thống nhất…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 63: 63: Tin Cậy

“Vậy à.” Kinh Hồng nghe xong, ngẩng đầu nhìn CEO của bên kia, sau đó nhìn lại bên mình, cuối cùng thong thả nói: “Cứ làm những gì anh muốn, vậy là được, đừng lo lắng người khác nói gì.”

“…” Kinh Hồng nói như vậy, khí thế của CEO đối thủ rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, cũng khó mà tranh cãi thêm nữa, vì sẽ có vẻ rất nực cười. Suy cho cùng, anh ta đang nắm giữ một startup, trong khi Kinh Hồng là nhân vật lớn đứng đầu trong ngành.

Nhưng CEO của một công ty lớn hiển nhiên không ngại làm lớn chuyện lên thêm, đột nhiên hét lên với Chu Sưởng: “Phụ huynh! Phụ huynh của XX! Tổng giám đốc Chu! Mau đến giải cứu! Con trai của anh đang bị ăn hiếp này! Phụ huynh bên kia đến rồi! Đang bắt nạt con trai anh này! Phụ huynh của XX, đến giải cứu đi chứ!”

Nghe vậy, Chu Sưởng hơi nhướng mi, nhìn về phía nhóm Kinh Hồng, dừng lại vài giây rồi đi tới, nhìn người mà mình đầu tư cho, rồi hỏi: “Sao vậy?”

“Thì, đúng vậy!” Người kia cuối cùng cũng có hậu trường, có lòng tự tin, nói: “Chuyện là, chúng tôi đang tranh cãi về C2M của tiêu dùng mới…”

Chu Sưởng nghe xong, cũng không thèm nhìn CEO công ty đối thủ, mà nhìn thẳng vào Kinh Hồng, rồi lại nhìn “con” mình, cũng ung dung nói: “Cậu cứ làm những gì mình muốn là được đúng không? Sao phải bận tâm đ ến họ?”

Được Chu Sưởng ủng hộ, “đứa con” hiển nhiên càng kiêu ngạo hơn, nói: “Tôi cũng có ý này!”

Tất nhiên, tuy nói là “đứa con” nhưng thực chất cũng đã khoảng ba mươi tuổi rồi.

Chỉ là so với những CEO của các công ty khởi nghiệp liên tục, và những CEO đã thành công lâu năm trong ngành, đã có nền tảng trong ngành và bỏ việc để khởi nghiệp sau tuổi trung niên, họ chỉ là những đứa trẻ.

Sau khi ra mặt cho “con” mình, Chu Sưởng mỉm cười, lại ngước mắt nhìn Kinh Hồng.

Kinh Hồng cũng đang nhìn Chu Sưởng.

Hai người mặc bộ vest giống hệt nhau, áo sơ mi giống hệt nhau, ánh mắt họ quấn lấy nhau một lúc rồi lặng lẽ tách ra.

Nhưng mọi người xung quanh đều cho rằng họ vẫn như nước với lửa.

Sau đó, chủ đề thay đổi nhiều lần, một số công ty bị ảnh hưởng bởi sắc lệnh hành pháp mới rất lo lắng, cho rằng công ty của họ vốn đang tràn đầy tự tin khi “tiến quân vào thị trường Mỹ”, định bụng thể hiện khả năng cạnh tranh của công ty Trung Quốc, thể hiện năng lực chiến đấu của công ty Trung Quốc trên thương trường đẫm máu, để nhiều người biết rằng các công ty công nghệ Trung Quốc ngày nay có sự sáng tạo, có công nghệ, có cái mới để thu hút người dùng cũng có cách mới để mở cửa thị trường, có khả năng ra quyết định và khả năng hành động khác hẳn trước đây. Không ngờ, họ mới vừa xoa tay chuẩn bị xong thì lại gặp phải chuyện này, “chết trước khi ra trận” mất rồi.

Có thể thấy, ban đầu họ vừa hồi hộp, vừa mong muốn, rất muốn thử sức thâm nhập thị trường Mỹ, thị trường đi đầu của chủ nghĩa tư bản.

Kinh Hồng im lặng nhìn họ, không nói gì.

Sau đó, hội nghị thượng đỉnh về công nghệ thông tin chuẩn bị bắt đầu, từng tốp người đang nói chuyện quay trở lại chỗ ngồi tương ứng của mình.

Kinh Hồng và Chu Sưởng đều ngồi ở hàng đầu, lại sát cạnh nhau.

Mở đầu vẫn là “ba món cũ” – người dẫn chương trình đọc diễn văn khai mạc, chủ tọa hội nghị phát biểu, quan chức phát biểu.

Sau khi hội nghị chính thức khai mạc, mọi người lần lượt phát biểu theo sự sắp xếp.

Đầu tiên là một vài nhà khoa học, sau đó là doanh nhân. Doanh nhân không nhiều, sau sự việc của Lý Trí Dũng, nhiều người bắt đầu né tránh lên phát biểu công khai, hoặc giao cho cấp dưới, hoặc chỉ phát biểu qua video, luôn lo họa từ miệng mà ra.

Kinh Hồng là người cuối cùng trong buổi sáng.

Anh luôn không dùng bản thảo, không cần phải cầm theo bất cứ thứ gì. Trước khi lên sân khấu, anh đút một tay vào túi, đứng phía sau, nhìn lên sân khấu với đôi mắt tỉnh táo và sắc bén.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1003

Khi PPT được chiếu, khán giả vỗ tay vang dội, Kinh Hồng mỉm cười bước đến bục phát biểu.

Vẫn là dáng người thẳng tắp ấy, đôi mắt sáng rực, như mọi lần trong ký ức của Chu Sưởng.

Anh mặc áo sơ mi trắng tinh và bộ Âu phục đen sẫm do Chu Sưởng đặt riêng, chỉnh lại vị trí micro, giọng điềm tĩnh nói: “Kính thưa bí thưa Đàm, kính thưa bộ trưởng Ngô, bộ trưởng Vương, các đồng nghiệp ngành IT, các bạn bè cũ và mới.”

Khán giả lại vỗ tay vang dội.

Trong bài phát biểu này, Kinh Hồng đề cập đến một số loại hình kinh doanh mà tập đoàn Phiếm Hải sẽ chuyển đổi, lượng thông tin rất lớn.

Kinh Hồng cho rằng một số mảng dịch vụ trước đây của Phiếm Hải không còn đáp ứng được nhu cầu ngày nay, phải điều chỉnh phương hướng. Sau đó, anh công bố những hướng đi cụ thể sẽ chuyển đổi, trong đó có hai bước quá lớn, do bước nhảy vọt quá lớn nên đã gây ra một cuộc thảo luận ngay tại chỗ.

Cuối bài phát biểu, PPT của Kinh Hồng dừng lại ở phần Lời cảm ơn ở trang cuối, nhưng anh không xuống ngay mà bổ sung thêm một đoạn khác.

Anh vẫn đứng trước bục phát biểu: “Hôm nay, tôi xin được lạc đề thêm một chút.”

“…” Mọi người im lặng chờ đợi.

Kinh Hồng thong thả lên tiếng: “Trong giai đoạn này, có một số thay đổi đột ngột trong việc niêm yết ở nước ngoài của các công ty lớn, và hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của một số công ty cũng phải chịu những đòn đánh mạnh, tương lai không chắc chắn, sự lo lắng và bi quan đang lan rộng trong giới IT. Nhiều người thậm chí còn trích dẫn những ví dụ tiêu cực từ các quốc gia khác.”

“…” Hàng ngàn người nhìn lên Kinh Hồng, cũng có cảm nhận tương tự.

“Trong lịch sử các nước…” Kinh Hồng nói tiếp: “Doanh nhân chưa bao giờ là trụ cột, thậm chí là đóng vai trò quan trọng. Trong ấn tượng của mọi người, doanh nhân luôn là người thực tế, mềm yếu, ham tiền, mê kiếm tiền, tiền dường như là tất cả trong cuộc sống. Nhưng giờ đây, với sự phát triển của khoa học công nghệ, chúng ta, những doanh nhân Trung Quốc, bất ngờ được đẩy lên tuyến đầu của lịch sử. Sự tiến bộ của công nghệ, tương lai của đất nước, áp lực rất lớn bỗng nhiên được đặt lên vai chúng ta, đồng thời, việc bị nghi ngờ, đàn áp đã trở thành chuyện bình thường, đây đều là những điều mà tập thể doanh nhân không hề chuẩn bị trước, không kịp trở tay.”

Khán đài im lặng như tờ.

“Nhưng tôi muốn nói…” Kinh Hồng nói tiếp: “Chúng ta không hoàn toàn giống các doanh nhân ở các nước khác. 1,4 tỷ người đứng sau chúng ta là điểm tựa lớn nhất của chúng ta, đủ để chúng ta ổn định cuộc sống. Hơn nữa, trên thế giới này có gần 8 tỷ người, nhiều người trong số họ cũng có suy nghĩ riêng, cảm xúc riêng, đó cũng là một điểm tựa to lớn cho chúng ta.”

Chu Sưởng cũng lẳng lặng nhìn Kinh Hồng.

“Tôi có thể nói một cách có trách nhiệm…” Kinh Hồng tiếp: “Thị trường Internet Trung Quốc là nơi cạnh tranh khốc liệt nhất, đấu đá thảm thiết nhất trên thế giới. Và tất cả chúng ta đã mở được con đường máu tại đó, chúng ta vẫn đang đứng đây, chúng ta vẫn đang sống ở đây, từ quá khứ, đến hiện tại, và mãi trong tương lai. Chúng ta là doanh nhân Trung Quốc, chúng ta đã trải qua rất nhiều rất nhiều. Chúng ta không thể xóa bỏ cái mác này, nhưng tôi sẵn sàng thuộc về nó, tôi chân thành muốn thuộc về nó.”

Khán giả chăm chú lắng nghe, Chu Sưởng cũng chăm chú lắng nghe.

Dừng một lát, Kinh Hồng nói thêm: “Cuối cùng, tôi xin trích một câu thơ có thể tượng trưng cho những thăng trầm của tập thể chúng ta, những thăng trầm của ngành công nghiệp chúng ta, thậm chí có thể tượng trưng cho con người ở đất nước này, cho chính đất nước chúng ta. Một câu thơ của Lý Công Minh đời Tống.”

Giọng Kinh Hồng thật ra không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều vang vọng, giọng nói anh ôn hòa êm ái, nhẹ nhàng truyền vào tai từng người có mặt ở hội nghị:

“Chỉ còn mai ấy tàn chẳng hết, da trắng lòng son vẹn nguyên thôi.”*

* Trích Tảo mai của Lý Công Minh đời Tống


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.