Cô duỗi ngón tay ra, dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi mày đen dày của anh, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Nếu cô muốn nhìn tôi, thì cứ quang minh chính đại mà nhìn. Tại sao lại nhìn trộm khi tôi đang ngủ chứ?”
Lục Khải Minh mở mắt, mỉm cười thật tươi.
Giang Diệu Diệu rút ngón tay về lườm anh một cái.
“Đừng tự luyến, tôi nhìn thấy trong mắt anh có ghèn thôi.”
“… Cô cứ giả vờ.”
Lục Khải Minh bước xuống đất đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, Giang Diệu Diệu đi tới bên cửa sổ nhìn phong cảnh, không biết đã nhìn thấy cái gì liền che miệng hét lớn.
“Chuyện gì vậy?”
Tay anh vẫn còn cầm bàn chải đánh răng, trong miệng còn đầy bọt, từ trong phòng tắm chạy vọt ra.
“Anh nhìn kìa!”
Giang Diệu Diệu chỉ vào nơi nào đó, anh nhìn theo hướng đầu ngón tay của cô, liền nhìn thấy một zombie bị cắt xẻo nằm trên bãi đất trống bên ngoài sân biệt thự.
Zombie lâu ngày bị thối rữa, thiếu tay thiếu chân là chuyện thường.
Nhưng toàn bộ khoang bụng của nó đã bị rỗng, và chỉ còn lại một vài miếng thịt, tay chân và xương của nó gần như hoàn toàn lộ ra ngoài, như thể đã bị một thứ gì đó ăn ngấu nghiến vậy.
Vẻ mặt của Lục Khải Minh bỗng trở nên nghiêm túc, còn Giang Diệu Diệu thì vô cùng bồn chồn.
“Anh có nghĩ rằng nó bị…”
Cô còn chưa kịp dứt lời, thì một đám zombie đã lảo đảo chạy tới.
Một trong đám bọn chúng đi ngang qua xác chết, ngồi xổm xuống ngửi ngửi, giơ cánh tay con zombie lên gặm chút thịt thừa còn lại.
Sau khi cắn được vài miếng, nó đột nhiên nằm rạp xuống đất không động đậy.
Các zombie còn lại vồ lấy nó.
Một tràng tiếng kêu rùng rợn vang lên, chỉ một lúc sau trên mặt đất đã có thêm một bộ xương khô.
Hai người trốn sau tấm kính, chứng kiến toàn bộ quá trình kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Lũ zombie chuẩn bị rời đi, bỗng dưng một con trong số đó đột ngột dừng lại đứng yên tại chỗ, đột nhiên nó ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như m.á.u nhìn thẳng vào bọn họ.
Giang Diệu Diệu hít sâu một hơi và vội vàng lùi lại.
Lục Khải Minh nhanh chóng khép rèm cửa lại.
Các zombie lao vào biệt thự nhưng bị ngăn lại bởi tường bao.
Những con zombie khác lần lượt bỏ đi, nó lang thang một lúc không vào được nên cũng từ từ bỏ đi. Lục Khải Minh đứng bên cửa sổ, mở he hé một khe rèm cửa nhìn ra ngoài, quay lại nhìn cô nói: “Không sao rồi.”
Giang Diệu Diệu nhớ lại cảnh tượng đẫm m.á.u vừa rồi, cả người xụi lợ dưới mặt đất.
“Tại sao bọn chúng đột nhiên ăn thịt lẫn nhau chứ?”
Đây có lẽ là lý do tại sao bọn chúng trở nên mạnh mẽ hơn?
Lục Khải Minh đóng cửa sổ lại vỗ vỗ vào vai cô.
“Đi tắm rửa ăn sáng trước đi.”
Anh đỡ cô đứng dậy, chợt nghĩ ra điều gì đó liền chạy lên lầu nhìn ra ngoài.
Ngôi mộ mới chôn vài ngày trước đã bị đào lên và một bộ xương nhỏ bị bỏ lại bên hồ.
Lục Khải Minh đi đến phía sau cô thì thầm:”Tôi sợ rằng những ngày tiếp theo sẽ gian nan đấy!”
Sau khi ăn vội bữa cơm, cả hai lôi ra tất cả giấy, bao bì, quần áo,… có thể dùng được, rồi dán kín lên cửa kính để ngăn lũ zombie nhìn thấy.
Các cửa sổ sẽ không thể tuỳ ý mở ra nữa, kể cả rác cũng không thể tuỳ tiện ném ra ngoài. Phải dùng mọi cách để ngăn lũ zobie ngửi thấy mùi của bọn họ.
Nhưng mà dù vậy cũng không thể ngăn được chuyện mà bọn họ không thể ngờ tới.
Đêm đó, khi màn đêm buông xuống, Giang Diệu Diệu chuẩn bị nấu cơm nên cô bật đèn lên như thường lệ.
Không bao lâu sau bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm.
Giang Diệu Diệu hai tay ôm nồi cơm điện, đứng yên không dám nhúc nhích.
Lục Khải Minh đang ở trong phòng tắm vội vã chạy xuống lầu, anh chỉ kịp quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, trên người còn đầy bọt sữa tắm, nhìn thấy cô, anh vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cô sợ đến ngây người, chỉ chỉ cánh cửa sổ đang đóng.
Lục Khải Minh chân trần bước tới xem xét, để lại những dấu chân ướt sũng nước và bọt xà phòng vương vãi trên sàn nhà.
Một lát sau, anh bỗng nhiên giơ tay tắt đèn.
Căn biệt thự chìm vào trong bóng tối, những tiếng động bên ngoài cửa chính và cửa sổ cũng lập tức biến mất.
“Sau này đừng bật đèn vào buổi tối nữa.”
Bây giờ sức mạnh của lũ zombie đã mạnh hơn trước nhiều, ngửi thấy mùi của vật sống sẽ làm chúng bị kích động.
Bây giờ cho dù là ánh đèn, hay âm thanh, mùi vị đều sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng.
Bọn họ cần phải vô cùng cẩn thận.
Không còn ánh sáng đèn, cửa sổ lại bị bịt kín, căn phòng tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ.
Giang Diệu Diệu không thấy đường để nấu ăn, hai người một chó chỉ có thể lấy ra gói bánh quy không biết bị vứt trong xó bếp từ bao giờ ăn cho đỡ đói, may mà còn mấy bịch giăm bông cũng coi như là món mặn cho bữa tối.
Như thường lệ sau khi ăn xong, bọn họ tập thể dục một lúc, sau đó xem TV và chơi game, cuối cùng là lên lầu đi ngủ.